Viết bài văn kể sáng tạo một câu chuyện đã học ở chủ điểm Thế giới tuổi thơ Văn mẫu lớp 5 Kết nối tri thức
Viết bài văn kể sáng tạo một câu chuyện đã học ở chủ điểm Thế giới tuổi thơ gồm 3 mẫu hay nhất, giúp các em học sinh lớp 5 có thêm nhiều ý tưởng mới để kể sáng tạo câu chuyện Hành tinh kì lạ, Cánh đồng hoa, Ngôi sao sân cỏ.
Mỗi câu chuyện để lại cho các em những bài học giá trị, sâu sắc, để nhanh chóng trả lời câu hỏi tiết Ôn tập giữa học kì 1 Tiết 6, 7 SGK Tiếng Việt 5 tập 1 Kết nối tri thức với cuộc sống trang 85, 86, 87. Mời các em cùng theo dõi bài viết dưới đây của Eballsviet.com:
Viết bài văn kể sáng tạo một câu chuyện đã học ở chủ điểm Thế giới tuổi thơ
Viết bài văn kể sáng tạo câu chuyện Hành tinh kỳ lạ
Tàu vũ trụ của chúng tôi lướt qua dải ngân hà rực rỡ, hướng đến những miền sao xa thẳm. Bỗng nhiên, tiếng chuông báo động vang lên dữ dội, các kim đồng hồ trên bảng điều khiển nhảy loạn xạ, rồi im bặt. Hệ thống định vị cũng tê liệt hoàn toàn. Tàu buộc phải hạ cánh khẩn cấp xuống một hành tinh lạ xuất hiện trên màn hình radar.
Khi cửa tàu mở ra, hai bóng người cao lớn bước vào, trang phục của họ hoàn toàn khác biệt so với những gì chúng tôi từng biết. Da của họ óng ánh nhiều màu sắc, từ hồng rực rỡ đến xanh lam dịu mát, vàng nghệ rực rỡ hay tím biếc huyền ảo. Thú vị hơn cả là họ có những cánh tay bằng thép chắc chắn, lộ ra khi họ kéo cao tay áo.
"Có lẽ họ quen di dời núi non, lấp biển bằng sức mạnh phi thường đó," Chăn-bai, người bạn đồng hành của tôi, thì thầm bên tai tôi.
Dưới sự dẫn dắt của hai người máy, chúng tôi bước vào thành phố hiện đại và kỳ lạ. Mọi thứ xung quanh đều do máy móc điều khiển, từ việc xây dựng nhà cửa đến cắt tóc, tẩm quất thư giãn. Những chiếc ô tô bay lượn trên cao, chỉ cần ra lệnh bằng giọng nói là chúng sẽ chở bạn đến bất cứ nơi đâu. Tuy nhiên, sự tiện lợi này cũng đi kèm với sự xa lạ và tẻ nhạt.
Tôi tò mò quan sát mọi thứ xung quanh, từ những tòa nhà cao chọc trời lấp lánh ánh kim đến những công viên xanh mát với những "cây máy" khổng lồ. Đặt tay lên thân cây, tôi cảm nhận được sự nóng ran đến khó tin, hoàn toàn trái ngược với bóng râm mát và tiếng chim hót líu lo thường thấy trên Trái Đất.
Nỗi nhớ quê hương da diết trào dâng trong lòng tôi. 30 độ C trên Trái Đất tuy nóng nhưng vẫn dễ chịu hơn nhiều so với cái oi bức nơi đây. Tôi khao khát được trở về, được đắm mình dưới bóng cây râm mát, được nghe tiếng chim hót líu lo, và được cảm nhận hơi thở của thiên nhiên. Bao giờ tôi mới được trở lại Trái Đất thân yêu?
Hành trình khám phá hành tinh kỳ lạ này mang đến cho tôi nhiều trải nghiệm thú vị, nhưng cũng khiến tôi càng thêm trân quý quê hương của mình. Nơi đó tuy bình dị, tuy mộc mạc, nhưng lại là nơi mang lại cho tôi cảm giác bình yên và hạnh phúc nhất.
Viết bài văn kể sáng tạo câu chuyện Cánh đồng hoa
Trong cuộc sống của tớ và những người bạn trong làng, có biết bao nhiêu điều thú vị. Mỗi ngày qua đi, tình bạn của chúng tớ: Ja Ka, Ja Prok, Mư Nhơ và tớ – Mư Hoa càng trở nên khăng khít. Một lần trong đời có lẽ làm tớ khó quên được, chúng tớ cùng nhau cải tạo lại cánh đồng cỏ, trồng những vườn hoa xinh xắn, làm ai ai cũng yêu quý, hạnh phúc.
Vào lần đó, chúng tớ đang chơi trên một cánh đồng cỏ khá rộng. Ja Ka, Ja Prok, Mư Nhơ và tớ lại rủ nhau tới đó vui chơi. Đồng cỏ rất gần, lại không cản trở ai, không có người qua lại, xe cộ đông đúc, thật là một nơi vui chơi lí tưởng cho chúng tớ! Anh bạn của tớ là Ja Ka có lẽ coi chiếc trống như một người bạn thân cốt – lần nào đi chơi, cậu ta cũng mang theo chiếc trống nhỏ. Mà quả nhiên, Ja Ka vỗ trống hay thật! Những điệu trống thình thịch, đôm đốp cứ thế vang lên trong cuộc vui chơi, chẳng ai bảo ai, cứ thế nhảy tung tăng, người hát líu lo một bài hát, tay cầm tay múa ca vang lừng…
Vậy nhưng… chỉ một thời gian sau đó, một điều tồi tệ làm chúng tớ không còn thói quen, còn khoảng không vui chơi tuyệt vời thế nữa – một bãi rác ở đâu đó, không rõ của ai vứt bậy vào góc đồng cỏ. Bãi rác tuy nhỏ, chúng tớ cũng rủ nhau nhặt bỏ rác vào thùng rác. Nhưng những ngày sau, rác cứ lớn dần: một vài túi, đến cả chục túi, rồi chồng lên nhau thành một bãi rác, bốc mùi vô cùng khó chịu. Mùi của rác không ai thích cả! Vậy mà nỡ vứt ra một đồng cỏ xinh đẹp, rộng rãi như vậy, ai dám nỡ làm việc xấu thế?
Mư Nhơ thở dài và nói với cả nhóm:
– Cứ thế này, đồng cỏ sẽ thành bãi rác mất thôi
Tớ buồn bã nói với mọi người:
– Bọn mình còn đâu chỗ mà vui chơi!
Ja Ka và Ja Prok thì rầu rĩ, tỏ vẻ thất vọng:
– Biết làm thế nào bây giờ?
Nhìn lên trời xanh, chán nản, nhìn những áng mây đủ hình thù trôi đi. Trời thì xanh mà đồng cỏ không còn “xanh”. Bỗng đám mây này thì lấm chấm vài hình nhỏ, đám mây kia tan ra phảng phất những mây li ti, đám mây nọ thì như một lùm cỏ trôi. Tớ chợt hỏi cả nhóm:
– Các cậu có thấy bầu trời như một vườn hoa không?
Mư Nhơ ngồi cạnh nghe tớ tả những áng mây xong thì gật gù tỏ vẻ đồng ý:
– Cánh diều giống hoa ngũ sắc, đám mây giống hoa cúc trắng,…
Tớ liền bật dậy, cảm giác chính là đây! Chúng ta cần giải toả bầu không khí ngột ngạt này, không thể chấp nhận ngồi im được. Phải hành động ngay thôi!
– Chúng ta sẽ biến nơi đây thành cánh đồng hoa. Mọi người không nỡ lấy cánh đồng đẹp làm chỗ đổ rác đâu.
Vừa bật ra ý tưởng, chúng tớ liền bắt tay vào làm ngay. Ja Ka thì đi báo cho các cô bác trong làng mang cuốc, mang xẻng tới. Ja Prok và Mư Nhơ thì đi vào các nhà vườn trong làng hỏi xin mầm hoa, tìm các mầm hoa dại bên đường để gom lại. Tớ thì đi mượn dây để ròng nước tưới đẫm vùng đồng cỏ trước khi xới lên trồng, có vẻ như đất quá khô do nắng nóng. Người xới đất, người trồng cây, người nhổ cỏ, người bắt sâu,… Hôm ấy, chúng tớ và các cô bác làm việc tới tận tối khuya mới xong. Tuy ai cũng mệt nhưng mà đều vui vẻ, mừng rỡ cho thành quả cải tạo này.
Ba tháng sau, hoa đua nhau khoe sắc, cúc bách nhật tím lịm, cúc vạn thọ vàng tươi, mào gà đỏ thắm,… Quả nhiên, mỗi ngày tới thăm đồng hoa, chúng tớ đều không còn thấy ai đến đây đổ rác nữa. Nhóm chúng tớ mỗi ngày đều thấy yêu đời, tiếng trống vẫn vỗ, điệu hát vẫn ngân vang như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đồng hoa xinh đẹp của làng tớ ngày một nổi tiếng. Có những người chúng tớ chưa từng gặp nhưng mặt rạng rỡ, luôn miệng nói: “Vườn hoa này đẹp quá, tôi chưa từng thấy vườn hoa này bao giờ, chúng mới được trồng phải không?”; “Tôi có thể tới đây mỗi ngày được không?”. Từ một đồng cỏ, vừa giúp cảnh đẹp, vừa loại bỏ những bãi rác, những thói quen xấu xí, lại thu hút được thêm nhiều người tới chơi cùng – có lẽ chúng tôi đã làm được một việc làm ý nghĩa trong đời.
Viết bài văn kể sáng tạo câu chuyện Ngôi sao sân cỏ
Từ nhỏ, tôi đã đam mê bóng đá. Mỗi chiều sau tan học, tôi lại cùng đám bạn ra sân tập luyện, miệt mài rèn luyện kỹ năng. Nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ, tôi được bạn bè khu phố công nhận là cầu thủ xuất sắc nhất.
Hôm nay, tôi háo hức chờ đợi trận đấu với lớp 5C, cơ hội để tôi thể hiện tài năng trước "giới hâm mộ bóng đá trường nhà".
Trận đấu bắt đầu, không khí sôi động bao trùm cả sân vận động. Tiếng reo hò cổ vũ của các cổ động viên vang dội khắp khán đài. Hai đội thi đấu ngang sức, thế trận cân bằng được duy trì trong suốt hiệp một.
Tôi thi đấu đầy hứng khởi, di chuyển linh hoạt và tung ra những đường chuyền sắc bén. Tuy nhiên, trong một pha bóng quyết định, tôi quá tập trung vào việc ghi bàn mà quên đi đồng đội. Hậu quả là tôi để mất bóng, tạo cơ hội cho đội bạn ghi bàn.
Cả sân vỡ oà vì tiếc nuối, và tôi cũng cảm thấy vô cùng thất vọng vì sai lầm của mình.
Hiệp hai bắt đầu, tôi quyết tâm sửa chữa sai lầm và thi đấu tốt hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn còn ôm khư khư quả bóng, không chịu chuyền cho đồng đội. Lớp 5C tận dụng cơ hội này, liên tục tấn công và ghi thêm hai bàn thắng.
Trận đấu kết thúc với tỷ số 3-1 nghiêng về phía lớp 5C. Chúng tôi thất bại nặng nề, và tôi cảm thấy vô cùng hối hận vì sự ích kỷ của mình.
Giữa hai hiệp, chúng tôi họp mặt để rút kinh nghiệm. Mạnh, đội trưởng của chúng tôi, thở hổn hển: “Tại Việt cứ một mình ôm bóng, tụi nó phá mất.”
Vĩnh, một thành viên trong đội, lên tiếng: “Hiệp sau đừng ích kỷ thế. Chúng ta phải phối hợp ăn ý với nhau mới mong chiến thắng.”
Nghe lời nhắc nhở của Vĩnh, tôi cúi đầu xuống, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tôi đã phụ lòng tin của đồng đội và khiến cả đội phải thất bại.
Lúc này, tôi mới nhận ra rằng, một cầu thủ giỏi không chỉ cần có kỹ thuật cá nhân tốt mà còn phải biết phối hợp ăn ý với đồng đội.
Hiệp hai tiếp tục diễn ra, nhưng lần này, tôi đã thi đấu với một tinh thần hoàn toàn khác. Tôi di chuyển linh hoạt, quan sát đồng đội và tung ra những đường chuyền chuẩn xác.
Nhờ sự phối hợp ăn ý, chúng tôi liên tục tạo ra những pha tấn công nguy hiểm. Cuối cùng, Mạnh đã ghi bàn gỡ hòa cho đội.
Cả sân vận động bùng nổ trong tiếng reo hò cổ vũ của các cổ động viên. Chúng tôi tiếp tục thi đấu với tinh thần hăng hái và ghi thêm hai bàn thắng nữa.
Trận đấu kết thúc với tỷ số 4-3 nghiêng về phía đội chúng tôi. Chúng tôi đã chiến thắng ngoạn mục, và tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Trận đấu hôm nay đã mang đến cho tôi một bài học quý giá về tinh thần đồng đội. Tôi hiểu rằng, muốn thành công, chúng ta cần phải biết phối hợp ăn ý với nhau, cùng nhau nỗ lực và cố gắng.