Viết bài văn kể sáng tạo một câu chuyện có nhân vật chính là con vật hoặc đồ vật Văn mẫu lớp 5 Kết nối tri thức
Viết bài văn kể sáng tạo một câu chuyện có nhân vật chính là con vật hoặc đồ vật gồm 3 mẫu hay nhất, giúp các em học sinh lớp 5 có thêm nhiều thông tin bổ ích, dễ dàng hoàn thiện bài văn kể chuyện sáng tạo thật hay.
Với 3 mẫu kể sáng tạo câu chuyện Cuộc chạy đua trong rừng, Đôi cánh của ngựa trắng, Cóc kiến trời, các em còn hiểu rõ hơn ý nghĩa của mỗi câu chuyện. Vậy mời các em cùng tham khảo bài viết để trả lời câu hỏi tiết Viết: Viết bài văn kể chuyện sáng tạo SGK Tiếng Việt 5 tập 1 Kết nối tri thức với cuộc sống trang 25, 26.
Kể sáng tạo một câu chuyện có nhân vật chính là con vật hoặc đồ vật
Kể sáng tạo câu chuyện Cuộc chạy đua trong rừng
Trong những câu chuyện em đọc được về những nhân vật là các con vật gần gũi với trẻ em, em thích nhất là truyện “Cuộc chạy đua trong rừng”.
Ngày mai muôn thú trong rừng mở hội thi chọn con vật chạy nhanh nhất.
Ngựa Con thích thú lắm. Chú tin chắc sẽ giành vòng nguyệt quế. Chú mơ màng nghĩ đến lúc đứng trước mọi người, tay nâng chiếc cúp vô địch trong sự hân hoan, tán thưởng,... Chú sửa soạn bộ dáng không biết chán và mải mê soi bóng mình dưới dòng suối trong veo. Hình ảnh chú hiện lên với bộ đồ nâu tuyệt đẹp, với cái bờm dài mượt mà được chải chuốt ra dáng một nhà vô địch..
Ngựa Cha thấy thế, bảo:
- Con trai à, con phải đến bác thợ rèn để xem lại bộ móng. Nó cần thiết cho cuộc đua hơn là bộ đồ đẹp.
Ngựa Con mắt không rời bóng mình dưới nước, ngúng nguẩy đáp:
- Cha yên tâm đi. Móng của con chắc chắn lắm. Con nhất định sẽ chiến thắng!
Cuộc thi đã đến. Sáng sớm, bãi cỏ đông nghẹt. Chị em nhà hươu sốt ruột gặm cỏ. Thỏ Trắng, Thỏ Xám thận trọng ngắm nghía các đối thủ. Bác Quạ bay đi bay lại giữ trật tự. Ngựa Con ung dung bước vào vạch xuất phát.
Tiếng hô “bắt đầu!” vang lên. Các vận động viên rùng rùng chuyển động. Vòng thứ nhất... Vòng thứ hai... Ngựa Con dẫn đầu bằng những bước sải dài khỏe khoắn. Bỗng chú có cảm giác vướng vướng ở chân và giật mình thảng thốt: Một cái móng lung lay rồi rời hẳn ra. Cai nhọn đâm vào chân làm Ngựa Con đau điếng. Chú tập tễnh và cuối cùng dừng lại hẳn. Nhìn bạn bè lần lượt qua mặt, Ngựa Con đỏ hoe mắt, ân hận vì không làm theo lời cha dặn.
Ngựa Con rút ra được bài học quý giá: Đừng bao giờ chủ quan, cho dù đó là việc nhỏ nhất. Đồng thời qua câu chuyện trên em rút ra được được bài học: trong cuộc sống chúng ta không nên chủ quan, luôn cần có sự chuẩn bị kĩ càng.
Kể sáng tạo câu chuyện Đôi cánh của ngựa trắng
Trong các câu chuyện kể có nhân vật là các con vật từng đọc, em ấn tượng nhất với câu chuyện Đôi cánh của ngựa trắng.
Câu chuyện kể về một chú ngựa trắng nhỏ rất ngoan ngoãn. Hằng ngày chú chẳng đi chơi đâu xa, chỉ quanh quẩn bên mẹ của mình. Chú có một người bạn thân là anh đại bàng dũng mãnh. Chú ngưỡng mộ đôi cánh của anh lắm, nên lúc nào cũng ao ước có một đôi cánh như vậy. Nghe ngựa con tâm sự, anh đại bàng liền rủ cậu cùng nhau đi phiêu lưu, để tìm kiếm đôi cánh cho mình. Thế là, ngựa con xin phép mẹ để theo anh đại bàng đi khám phá thế giới xung quanh. Trên đường đi, chú được nhìn thấy hình ảnh những khu rừng lạ, những cánh đồng lúa, những vườn hoa… khác lạ với nhà của mình. Tất cả đều khiến chú say sưa và thích thú. Một hôm, khi cậu đang chạy nhảy trên đường, thì bất ngờ bị một con sói xám hung dữ cản đường lại. Khi con sói định lao về ngựa con, thì anh đại bàng kịp thời xuất hiện, mổ cho con sói một cú trời giáng, khiến nó hoảng sợ bỏ chạy. Ngựa con lúc này vẫn còn hoảng hốt, òa khóc gọi mẹ, nhưng mẹ chú đang ở cách nơi này mấy ngày đi đường cơ. Thế là, đại bàng bảo ngựa con hãy về với mẹ ngay thôi. Nhưng ngựa con không thể bay nhanh như đại bàng được, biết ngày nào mới về đến nhà chứ. Nghe vậy, anh đại bàng khẳng định: “Đôi chân chính là đôi cánh của em đấy”. Hiểu ý anh, ngựa con ra sức tung vó chạy thật nhanh về nhà. Gió thổi vụt qua bờm của ngựa con, nhưng không cản được cậu. Lúc này, cậu chạy nhanh như là đang bay. Đúng như điều mà bao lâu nay cậu mong ước.
Kết thúc câu chuyện, ngựa con đã tìm được “đôi cánh” mà bản thân ao ước bấy lâu. Như vậy, cậu đã học được một bài học ý nghĩa sau chuyến đi trải nghiệm của mình rồi.
Kể sáng tạo câu chuyện Cóc kiện trời
Có lẽ trong chúng ta, ai cũng có tiếp xúc với những con vật nuôi ở nhà phải không các bạn? Con Chó giữ nhà, con Mèo bắt chuột, Họa Mi ca hát ... Những con vật ấy thật đáng yêu làm sao? Nhưng có bao giờ bạn nào chú ý đến con vật nhỏ bé xấu xí tưởng như là vô tích sự mà lại có lần nó được phong là "anh hùng" không?
Không nói ra chắc không ai nghĩ đến, nhưng khi tôi đọc câu hát này các bạn sẽ thấy quen và ai cũng biết:
Con Cóc là cậu ông Trời
Ai mà đánh Cóc thì trời đánh cho.
Tại sao "con Cóc là cậu ông Trời"? Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về câu chuyện này nhé!
Ngày xửa ngày xưa, không nhớ rõ vào thời kì nào, trời làm hạn hán rất lâu, sông hồ đều hết nước, ruộng đồng nứt nẻ, cây cối chết khô, các loài vật mệt mỏi, rũ rượi thoi thóp dưới cơn khát.
Cóc thấy nguy quá bèn lên thiên đình kiện trời. Cóc gặp Cua, Cua đòi theo. Cóc gặp Gấu, gặp Cọp. Gấu, Cọp xin tháp tùng cùng lên trời kiện tụng. Đi được một lúc, bốn con gặp Ong và Cáo. Nghe nói chuyện lên trời, Ong và Cáo lại xin đi cùng.
- Thật là đại phúc cho muôn loài. Xin các bác cho chúng em đi với! Chúng em nguyện theo các bác đến tận cùng trời, thẳng lên thiên đình để làm cho ra lẽ và để tự cứu mình.
Thế là cả bọn, tuy cổ họng khát khô, nhưng lòng đầy quyết tâm đã kéo nhau lên thiên đình kiện Trời, dưới sự chỉ huy của chú Cóc.
Tới thiên đình, Cóc thông minh nên phân công ai vào việc đó rất hợp với tài năng của mình. Riêng Cóc nhảy lên bậc treo cái trống để gióng trống kêu oan. Cóc đánh một hồi trống làm vang động cả thiên đình. Ngọc Hoàng sai Thiên Lôi ra xem coi chuyện gì thì chỉ thấy có một con Cóc ngồi chễm chệ trên mặt trống. Thiên Lôi vào tâu lại, Ngọc Hoàng bực mình liền sai Gà ra mổ cho Cóc một trận nên thân. Nào ngờ Gà vừa bước ra đã bị Cáo nhảy tới vồ lấy mang đi. Ngọc Hoàng hay tin nổi giận, liền sai Chó ra cắn cho Cóc một trận hết đường gây rối. Nhưng Chó vừa hung hăng nhảy ra khỏi cửa thì Gấu đã tiến đến ăn thịt ngay. Ngọc Hoàng càng thêm tức giận, đập tay xuống bàn thét Thiên Lôi ra ứng chiến đánh cho Cóc vài lưỡi búa đến tan xương nát thịt mới thôi... Nào ngờ Thiên Lôi vừa ra bị Ong đốt túi bụi vào mặt, mũi, tay, chân. Đau quá, nhức quá Thiên Lôi kêu cứu rồi nhảy vào chum nước tránh nạn thì lại bị Cua giương càng kẹp vào mông đau điếng. Hoảng hồn, Thiên Lôi vội nhảy ra thì bị Hổ tấn công. Hổ vồ lấy Thiên Lôi xé xác ra từng mảnh.
Thế là quân của thiên đình bị một trận thất điên bát đảo. Ngọc Hoàng thấy thế nguy bèn chấp nhận thương lượng với Cóc. Được lệnh Cóc vào diện kiến Ngọc Hoàng và trình bày mọi lẽ.
- Tâu Ngọc Hoàng, nơi trần gian hiện đang khốn khổ vì nạn hạn hán, biết bao con người và muôn vật phải chết khô, chết khát vì thiếu nước. Mong được Ngọc Hoàng rủ lòng thương cho mưa xuống để cứu muôn loài.
Nghe xong Ngọc Hoàng hứa sẽ làm mưa và từ nay nếu ở dưới trần có hạn hán thì Cóc nghiến răng kêu lên mấy tiếng Ngọc Hoàng sẽ cho mưa. Được Ngọc Hoàng hứa, Cóc mừng rỡ cùng các bạn về trần. Ai cũng vui mừng hớn hở tôn vinh Cóc có công lớn trong việc kiện trời. Vừa đến trần gian thì mưa to kéo đến tưới mát cả ruộng đồng, vườn tược. Cỏ cây hoa lá bừng sống dậy. Cả muôn vật lẫn con người đồng ca hát chào đón Cóc như một vị "anh hùng cứu thế". Và từ đó nhân gian mới truyền câu ca:
Con Cóc là cậu ông Trời
Nếu ai đánh Cóc thì Trời đánh cho!
Vậy đó, công trạng của Cóc to lớn thế đấy! Các bạn chớ coi khinh, xem thường Cóc nhé! Đừng chú ý vào hình thể xấu xí của nó mà hãy nhớ đến chiến công xưa - và kìa! Trời vừa đổ mưa ngoài kia. Phải chăng chú Cóc vừa nghiến răng gọi Trời?