Văn mẫu lớp 7: Đoạn văn cảm nhận về nhân vật tía nuôi của An trong đoạn trích Đi lấy mật 7 đoạn văn mẫu lớp 7
Bài văn mẫu lớp 7: Đoạn văn cảm nhận về nhân vật tía nuôi của An trong đoạn trích Đi lấy mật, sẽ được Eballsviet.com giới thiệu.
Nội dung chi tiết của tài liệu bao gồm 7 đoạn văn mẫu lớp 7, được chúng tôi tổng hợp, mời tham khảo ngay bên dưới.
Đề bài: Viết đoạn văn nêu cảm nhận về nhân vật tía nuôi của An trong đoạn trích Đi lấy mật.
Đoạn văn cảm nhận về nhân vật tía nuôi của An trong đoạn trích Đi lấy mật
- Đoạn văn cảm nhận về nhân vật tía nuôi của An - Mẫu 1
- Đoạn văn cảm nhận về nhân vật tía nuôi của An - Mẫu 2
- Đoạn văn cảm nhận về nhân vật tía nuôi của An - Mẫu 3
- Đoạn văn cảm nhận về nhân vật tía nuôi của An - Mẫu 4
- Đoạn văn cảm nhận về nhân vật tía nuôi của An - Mẫu 5
- Đoạn văn cảm nhận về nhân vật tía nuôi của An - Mẫu 6
- Đoạn văn cảm nhận về nhân vật tía nuôi của An - Mẫu 7
Đoạn văn cảm nhận về nhân vật tía nuôi của An - Mẫu 1
Khi đọc đoạn trích Đi lấy mật, tôi rất ấn tượng với nhân vật tía nuôi của An. Nhân vật này chỉ được khắc họa qua một số chi tiết, nhưng cũng đủ làm hiện lên phẩm chất, tính cách tốt đẹp. Tía nuôi của An là một người đàn ông từng trải, am hiểu nhiều. Ông quen thuộc với khu rừng hay công việc lấy mật đến mức có thể đoán biết hướng gió, hay nơi ong làm tổ. Trên đường đi, ông luôn đi trước để dẫn đường hay hành động “vung tay lên một cái, đưa con dao rừng rất sắc phạt ngang một nhánh gai và dùng cái mẩu cong ở đầu lưỡi dao dài có đến sáu bảy tấc, ấy lôi phăng nhánh gai chắn đường vứt ra một bên để lấy lối đi” đã cho thấy bản lĩnh, kinh nghiệm của ông. Bên cạnh đó, tía nuôi của An cũng là một người giàu tình yêu thương, quan tâm đến con cái. Điều này thể hiện qua chi tiết ông nghe thấy tiếng thở mệt của An, rồi bảo các con dừng lại để nghỉ ngơi, ăn uống rồi mới đi tiếp. Tóm lại, dù chỉ được miêu tả đôi nét, nhưng nhân vật tía nuôi của An cũng đã để lại cho người đọc ấn tượng.
Đoạn văn cảm nhận về nhân vật tía nuôi của An - Mẫu 2
Tôi rất thích nhân vật tía nuôi của An trong đoạn trích Đi lấy mật. Ông được nhà văn xây dựng là một người bản lĩnh, kinh nghiệm nhưng cũng tinh tế, giàu tình cảm. Những hành động như: “vung tay lên một cái, đưa con dao rừng rất sắc phạt ngang một nhánh gai và dùng cái mẩu cong ở đầu lưỡi dao dài có đến sáu bảy tấc, ấy lôi phăng nhánh gai chắn đường vứt ra một bên để lấy lối đi” cho thấy sự quen thuộc với khu rừng đến “độ đoán được hướng gió, hay tìm được nơi ong làm tổ”. Bên cạnh đó, tía nuôi của An còn hiện lên là một người cha giàu tình yêu thương, rất quan tâm đến con cái. Suốt chặng đường, ông luôn đi trước để chỉ đường cho các con, giúp tránh khỏi nguy hiểm. Khi nghe tiếng thở, ông đã biết An mệt. Ông đã bảo các con dừng lại ăn cơm và nghỉ ngơi: “Thôi, dừng lại nghỉ một lát. Bao giờ thằng An đỡ mệt, ăn cơm xong hẵng đi…”. Nhân vật người tía nuôi đã để lại cho tôi nhiều ấn tượng sâu sắc.
Đoạn văn cảm nhận về nhân vật tía nuôi của An - Mẫu 3
Trong đoạn trích “Đi lấy mật”, tôi cảm thấy rất ấn tượng với nhân vật tía nuôi của An. Dù không phải nhân vật chính, nhưng ông vẫn được nhà văn Đoàn Giỏi khắc họa khá rõ nét, qua một số chi tiết đơn giản. Tác giả chủ yếu khắc họa hành động, lời nói để làm nổi bật nên tính cách của nhân vật này. Khi đưa con vào rừng, ông đi trước để dẫn đường. Nhà văn miêu tả như: “Lâu lâu ông lại vung tay lên một cái, đưa con dao rừng rất sắc phạt ngang một nhánh gai và dùng cái mẩu cong ở đầu lưỡi dao dài có đến sáu bảy tấc, ấy lôi phăng nhánh gai chắn đường vứt ra một bên để lấy lối đi”. Khi thấy An mệt, ông đã bảo các con dừng lại ăn cơm và nghỉ ngơi: “Thôi, dừng lại nghỉ một lát. Bao giờ thằng An đỡ mệt, ăn cơm xong hẵng đi…”. Chỉ với vài chi tiết nhỏ, tôi cảm nhận được tía nuôi của An là một người giản dị, mộc mạc nhưng cũng rất tinh tế, giàu tình yêu thương.
Đoạn văn cảm nhận về nhân vật tía nuôi của An - Mẫu 4
Đọc đoạn trích “Đi lấy mật”, tôi cảm thấy rất yêu thích nhân vật tía nuôi của An. Ông chủ yếu được khắc họa qua hành động, lời nói để làm nổi bật nét tính cách. Có thể thấy, tía nuôi của An là một người đàn ông từng trải, am hiểu nhiều về vùng đất U Minh. Ông đã quen thuộc với khu rừng cũng như công việc đến mức có thể đoán biết hướng gió, hay nơi ong làm tổ. Điều này khiến tôi cảm thấy rất ngưỡng mộ. Khi đưa các con vào rừng “ăn ong”, ông luôn đi trước để dẫn đường. Ông còn nghe tiếng thở mệt của An, rồi bảo các con dừng lại để nghỉ ngơi. Điều này cho thấy ông rất tinh tế, giàu tình yêu thương. Nhân vật tía nuôi của An đã để lại cho bạn đọc những ấn tượng nhất định khi đọc tác phẩm Đất rừng phương Nam của Đoàn Giỏi.
Đoạn văn cảm nhận về nhân vật tía nuôi của An - Mẫu 5
Trong đoạn trích “Đi lấy mật”, tôi ấn tượng nhất với nhân vật tía nuôi của An. Ông chỉ được nhà văn khắc họa qua một số chi tiết đơn giản. Nhưng qua đó, chúng ta vẫn thấy được hình ảnh một con người từng trải và giàu tình yêu thương. Khi đưa con vào rừng, ông đi trước để dẫn đường: “Lâu lâu ông lại vung tay lên một cái, đưa con dao rừng rất sắc phạt ngang một nhánh gai và dùng cái mẩu cong ở đầu lưỡi dao dài có đến sáu bảy tấc, ấy lôi phăng nhánh gai chắn đường vứt ra một bên để lấy lối đi”. Khi thấy An mệt, ông đã bảo các con dừng lại ăn cơm và nghỉ ngơi: “Thôi, dừng lại nghỉ một lát. Bao giờ thằng An đỡ mệt, ăn cơm xong hẵng đi…”. Những hành động này cho thấy sự quan tâm và yêu thương dành cho các con.
Đoạn văn cảm nhận về nhân vật tía nuôi của An - Mẫu 6
Đến với văn bản “Đi lấy mật” trích trong Đất rừng phương Nam, nhân vật tía nuôi của An đã để lại nhiều ấn tượng cho người đọc. Tía nuôi của An là một người đàn ông từng trải, am hiểu nhiều. Ông đã quen thuộc với khu rừng cũng như công việc đến mức có thể đoán biết hướng gió, hay nơi ong làm tổ. Khi đưa các con vào rừng “ăn ong”, ông luôn đi trước để dẫn đường. Bên cạnh đó, chi tiết ông nghe được tiếng thở mệt của An, rồi bảo các con dừng lại để nghỉ ngơi đã cho thấy được tình yêu thương, sự quan tâm của ông dành cho con cái. Chỉ với vài chi tiết nhỏ nhưng lại giúp người đọc hiểu rõ hơn về nhân vật này.
Đoạn văn cảm nhận về nhân vật tía nuôi của An - Mẫu 7
Nhân vật mà em cảm thấy yêu thích nhất trong đoạn trích “Đi lấy mật” là tía nuôi của An. Ông hiện lên là một con người giàu kinh nghiệm, từng trải trong công việc “ăn ong”. Khu rừng rộng lớn không làm khó được ông. Trên đường đi, ông luôn đi trước để dẫn đường. Những hành động như: “Lâu lâu ông lại vung tay lên một cái, đưa con dao rừng rất sắc phạt ngang một nhánh gai và dùng cái mẩu cong ở đầu lưỡi dao dài có đến sáu bảy tấc, ấy lôi phăng nhánh gai chắn đường vứt ra một bên để lấy lối đi” cho thấy ông đã rất quen thuộc với khu rừng này. Bởi vậy, ông có thể đoán được hướng gió, hay tìm được nơi ong làm tổ. Bên cạnh đó, tía nuôi của An còn hiện lên là một người cha giàu tình yêu thương, rất quan tâm đến con cái. Chỉ cần nghe tiếng thở, ông đã biết An mệt. Ông đã bảo các con dừng lại ăn cơm và nghỉ ngơi: “Thôi, dừng lại nghỉ một lát. Bao giờ thằng An đỡ mệt, ăn cơm xong hẵng đi…”. Tuy chỉ được khắc họa qua vài chi tiết, nhưng nhân vật này đã đem đến cho người đọc nhiều ấn tượng.