Văn mẫu lớp 8: Phân tích văn bản Cái kính Những bài văn mẫu lớp 8
Tài liệu Bài văn mẫu lớp 8: Phân tích văn bản Cái kính, sẽ được Eballsviet.com giới thiệu đến bạn đọc
Nội dung chi tiết bao gồm 2 đoạn văn mẫu được giới thiệu đến các bạn học sinh lớp 8 ngay sau đây.
Phân tích văn bản Cái kính
Phân tích văn bản Cái kính - Mẫu 1
A-dít Nê-xin là nhà văn châm biếm người Thổ Nhĩ Kì, tác giả của hơn một trăm cuốn sách. Một trong những truyện cười tiêu biểu của ông có thể kể đến Cái kính.
Nội dung truyện cười kể về nhân vật tôi vì muốn tỏ ra tri thức, đã đi khám và đeo kính. Lần đầu tiên, bác sĩ bảo anh ta bị cận và cho anh ta đeo kính cận, nhưng khi đeo kính lại thấy mặt mày sa sầm, buồn nôn không chịu được. Lần hai đi khám bác sĩ khác lại kết luận là bị viễn thị, đeo kính mới nhưng lúc nào cũng chảy nước mắt, mắt đỏ hoe như khóc. Lần thứ ba đi khám, bác sĩ kết luận anh ta bị loạn thị nhưng đeo kính thì nhìn cái gì cũng như lùi ra xa, không sinh hoạt bình thường được. Lần thứ tư đi khám, anh đeo kính mới nhìn cái gì cũng hóa hai. Lần thứ năm đi khám, bác sĩ phán anh một mắt viễn thị, một mắt cận thị. Anh đổi sang kính khác và không phân biệt được sáng, tối nữa. Một lần, nhân vật tôi bị ngã, chiếc kính rơi ra. Khi đeo kính lại, anh ta đã nhìn rõ được mọi vật. Về tới nhà, người vợ hỏi về chiếc kính thì tôi mới phát hiện ra kính bị vỡ.
Có thể thấy rằng nhân vật tôi đã mắc phải căn bệnh tưởng, thích giả danh trí thức. Còn các bác sĩ khám bệnh trong truyện thì khám bệnh sơ sài, kết luận không có căn cứ. Hết lần này đến lần khác, tôi nghe theo lời bác sĩ để rồi tình trạng vẫn không khá lên. Chỉ đến cuối truyện, khi “tôi” bị ngã khiến chiếc kính bị vỡ tròng và đeo kính lên, anh ta nhìn thấy mọi vật bình thường. Rõ ràng, nhân vật “tôi” đã trở nên ám ảnh, cho rằng bản thân bị mắc bệnh mặc dù anh ta hoàn toàn bình thường.
Truyện có dung lượng ngắn, khoảng tầm hai trang với cốt truyện đơn giản, ít nhân vật. Tình huống gây cười xuất phát từ việc nhân vật tôi không mắc bệnh, nhưng mỗi lần khám mắt đều ra một bệnh khác nhau, đeo kính mới rồi lại thay; khi ngã vỡ kính thì mắt nhìn được bình thường, không bị bệnh gì. Tác giả đã sử dụng thủ pháp phóng đại, tăng tiến để nhằm mục đích tạo ra tiếng cười phê phán, châm biếm.
Như vậy, truyện cười Cái kính tuy ngắn gọn nhưng lại chứa đựng bài học sâu sắc cho người đọc.
Phân tích văn bản Cái kính - Mẫu 2
Truyện cười Cái kính của nhà văn A-dít Nê-xin đã gửi gắm thông điệp giá trị trong cuộc sống.
Truyện kể về nhân vật tôi thích tỏ vẻ là một tri thức chính hiệu. Vì muốn đeo kính, anh ta đi khám mắt. Lần đầu, bác sĩ bảo anh ta bị cận và cho anh ta đeo kính cận, nhưng khi đeo kính lại thấy mặt mày sa sầm, buồn nôn không chịu được . Lần hai đi khám bác sĩ khác lại kết luận là bị viễn thị, đeo kính mới nhưng lúc nào cũng chảy nước mắt, mắt đỏ hoe như khóc . Lần thứ ba đi khám, bác sĩ kết luận anh ta bị loạn thị nhưng đeo kính thì nhìn cái gì cũng như lùi ra xa, không sinh hoạt bình thường được . Lần thứ tư đi khám, anh đeo kính mới nhìn cái gì cũng hóa hai. Lần thứ năm đi khám, bác sĩ phán anh một mắt viễn thị, một mắt cận thị. Anh đổi sang kính khác và không phân biệt được sáng, tối nữa. Sau đó anh đi khám ở nhiều nơi khác, lại uống thuốc, lại tiêm những vẫn không nhìn rõ được. Một lần anh bị ngã, kính rơi ra, người khác giúp anh nhặt lại. Từ lúc đó anh nhìn cái gì cũng rõ hẳn. Đến khi vợ anh nhắc, anh mới biết kính mình đã vỡ.
Rõ ràng, nhân vật tôi đã bị mắc bệnh tưởng. Khái niệm “bệnh tưởng” có thể được hiểu là trạng thái tinh thần lo lắng do bị ám ảnh là mình đã mắc một bệnh nào đó, kì thật không phải. Lúc đầu, nhân vật tôi muốn đeo kính để tỏ ra là người có tri thức. Bởi vậy, anh ta đã đi khám bác sĩ và đúng như ý nguyện được đeo kính. Hết lần này đến lần khác, đổi qua nhiều loại kính nhưng tôi vẫn không thể nhìn thấy rõ ràng. Dù vậy, tôi vẫn không nhận ra vấn đề bản thân không hề bị bệnh, mà chỉ một mực tin vào lời bác sĩ. Đến cuối truyện, nhân vật tôi đã bị ngã khiến mắt kính bị vỡ. Anh ta đeo kính lên thì nhìn thấy mọi vật bình thường. Tôi lấy làm ngạc nhiên, sung sướng vô cùng nhưng vẫn không phát hiện ra mắt kính bị vỡ. Chỉ đến khi người vợ thắc mắc kính của anh ta bị làm sao, tôi mới nhận ra. Rõ ràng, nhân vật “tôi” đã trở nên ám ảnh, cho rằng bản thân bị mắc bệnh mặc dù anh ta hoàn toàn bình thường.
Qua nội dung câu chuyện, tác giả đã phê phán bệnh tưởng, tự ám ảnh, nghe dư luận bên ngoài mà không tin vào chính mình, và sự thiếu trách nhiệm của một số y, bác sĩ. Có thể khẳng định rằng đây là một thông điệp giá trị đối với mỗi người trong cuộc sống.
Truyện Cái kính đã tạo ra tiếng cười hài hước cho bạn đọc. Đồng thời, tác giả cũng muốn gửi gắm bài học quý giá trong cuộc sống.