Ghi lại một kỉ niệm mùa hè mà em nhớ nhất (4 mẫu) Nhận diện bài văn kể chuyện - Tiếng Việt 4 Chân trời sáng tạo
TOP 4 mẫu Ghi lại một kỉ niệm mùa hè mà em nhớ nhất SIÊU HAY, giúp các em học sinh lớp 4 có thêm nhiều ý tưởng mới, chia sẻ câu chuyện đáng nhớ của mình đến các bạn và thầy cô giáo.
Qua đó, các em còn dễ dàng trả lời câu hỏi tiết Nhận diện bài văn kể chuyện - Tiếng Việt 4 Chân trời sáng tạo tập 1 trang 14. Sau những chuỗi ngày nghỉ hè chắc chắn ai cũng có những kỷ niệm đáng nhớ đúng không nào? Vậy hãy cùng kể lại cho mọi người cùng nghe nào!
Ghi lại một kỉ niệm mùa hè mà em nhớ nhất lớp 4
Ghi lại một kỉ niệm mùa hè ngắn gọn
Em đã có một mùa hè rất vui với các bạn ở tổ dân phố. Khu em ở tổ chức sinh hoạt hè mỗi thứ 3 và thứ 7 hàng tuần. Tuy bọn em vẫn gặp nhau hằng ngày nhưng đứa nào cũng háo hức đi sinh hoạt vì các anh chị sẽ tổ chức rất nhiều trò chơi, những buổi học kĩ năng đầy bổ ích. Bọn em đã được học về phòng chống đuối nước, kĩ năng thoát hiểm trong đám cháy, kĩ năng thuyết trình, phản biện. Chúng em còn tham gia rất nhiều trò chơi dân gian như kéo co, nhảy bao bố,... Đặc biệt, em và một vài bạn khác đã được chọn để tham gia vào đội văn nghệ của phường. Chúng em tập những bài hát thiếu nhi, múa hát vui chơi rất thoải mái. Vào ngày tổng kết kì sinh hoạt, em cùng các bạn đã lên sân khấu biểu diễn những tiết mục bọn em đã tập luyện. Em cảm thấy, những buổi sinh hoạt hè đích thực là nơi vừa học vừa chơi.
Ghi lại một kỉ niệm mùa hè nhớ nhất
Mỗi lần nghỉ hè, em đều được về thăm ông bà ở quê. Lần này em về đúng ngày ông bà vừa nhận một chú chó nhỏ. Ông bà giao cho em nhiệm vụ đặt tên và chăm sóc chú chó ấy. Em đã nghĩ cả một ngày rồi đặt tên cho nó là Nắng. Bởi vì, lần đầu tiên em nhìn thấy nó, nó đã chạy ra vồ lấy em ngay trước sân nhà đầy nắng. Nắng có vẻ rất thích chơi với em. Nó thường quanh quẩn bên cạnh mỗi khi em giúp ông bà làm việc nhà. Chiều nào, em cũng dắt chú ta đi loanh quanh trong vườn. Một hôm, định dắt Nắng đi dạo thì không thấy nó đâu. Chỉ thấy cửa chuồng mở toang từ bao giờ. Chắc là lúc trưa cho Nắng ăn, em quên không đóng cửa lại. Em cùng mọi người đi tìm đến tận tối mịt cũng không thấy. Buổi tối đó, em đã khóc hết nước mắt vì lo và thương chú chó nhỏ. Vậy mà sáng hôm sau, con Nắng từ đâu về, mặt mũi chân tay đen nhẻm, cứ như chú ta vừa xông pha vào một cuộc chiến nào đó. Thấy nó, em mừng quá, chạy ngay đến ôm chầm lấy chú chó nhỏ. Nắng cũng cọ cọ vào má em rồi sủa vang. Em vội lấy thức ăn và nước cho nó ăn. Một đêm lang thang ngoài kia, chắc chú ta cũng đói lắm rồi. Em cảm thấy thật may mắn vì Nắng vẫn toàn. Khi chia tay ông bà để quay trở về nhà, ông bà đã tặng Nắng lại cho em. Em rất vui vì đã có thêm một người bạn thân thiết như này.
Ghi lại một kỉ niệm mùa hè mà em nhớ nhất - Mẫu 1
Trong lần về Hà Nội thăm ông bà vào dịp hè, em đã có dịp được đến thăm quan Văn Miếu Quốc Tử Giám, một trong những công trình kiến trúc thể hiện sự phát triển của nền giáo dục Việt Nam ta từ những thế kỷ XXI.
Sau hơn 20 phút đi xe, cả nhà em ai nấy cũng vô cùng hào hứng và vui vẻ, xuống xe và đi bộ dần vào bên trong, vừa đi vừa nói chuyện rộn ràng. Thứ đầu tiên khiến em ấn tượng về khu Văn Miếu chính là phần tường gạch vồ bao quanh toàn bộ diện tích rộng lớn. Khu Văn Miếu bao gồm có 4 cửa, ngăn cách khu vực ra làm 5 tầng không gian khác nhau. Cổng Văn Miếu, với với cửa hình vòm rộng lớn, phía trước có 4 trụ lớn và hai tấm bia Hạ mã. Tiến vào bên trong chính là vườn Giám rộng lớn cây cối rợp bóng, xanh tươi và khu Văn Miếu mang đậm vẻ thâm nghiêm tĩnh mịch. Xuyên qua hết khu này là đến cổng thứ hai mang tên Đại Trung Môn, dẫn thẳng đến Khuê Văn Các, một công trình kiến trúc khá độc đáo. Vượt qua Khuê Văn Các ta chính thức tiến vào nơi có dựng bia tiến sĩ, trong đó em khá ấn tượng với một chiếc giếng lớn hình vuông nằm ở giữa, được gọi là giếng Thiên Quang hay còn gọi là Ao Văn. Hai bên giếng là các bia Tiến sĩ lớn bằng đá xanh, mỗi tấm bia như vậy được dựng trên lưng một con rùa bằng đá, quay mặt vào giếng. Nghe nói rằng đến Văn Miếu sờ đầu rùa, học hành sẽ tinh thông hơn, thế nên em đã đi một vòng sờ em hơn 10 cái đầu rùa, mong năm em học hành tiến bộ hơn. Kết thúc chuyến thăm, cả gia đình em còn tham quan nhiều địa điểm khác nữa, nhưng có lẽ Văn Miếu - Quốc Tử Giám, với hình ảnh Khuê Văn Các, bia Tiến Sĩ, đầu rùa là để lại trong em nhiều ấn tượng sâu sắc hơn cả. em mơ tưởng về một thời xa xưa nơi đây đã đến và đi biết bao nhiêu sĩ tử, đã vinh danh biết bao nhiêu tiến sĩ mà lòng bồi hồi không thôi.
Ghi lại một kỉ niệm mùa hè mà em nhớ nhất - Mẫu 2
Trong kì nghỉ, em cũng được về quê, đi thăm quan nhiều nơi giống như các bạn. Thế nhưng, kỉ niệm về mùa hè mà em nhớ nhất lại chính là lần em ở nhà trông em gái cho bố mẹ đi làm.
Em gái em tên là Ngọc, hiện tại mới bốn tuổi. Vì Ngọc đang bị ốm, không thể đi học mầm non được. Bố mẹ lại bận công việc nên em nhận nhiệm vụ chăm sóc Ngọc ngày hôm đó. Buổi sáng, mẹ cho Ngọc ăn và uống thuốc rồi mới đi làm. Ở nhà, em và Ngọc bắt đầu chơi với nhau. Chúng em đã chơi xếp hình, xây được cả một khu vườn lego đầy cây trong buổi sáng đó. Đến khoảng hơn mười giờ trưa, Ngọc kêu mệt. Em cặp nhiệt độ cho Ngọc thì thấy con bé đang sốt. Lúc đấy em lo lắm, vì em chưa chăm sóc người ốm bao giờ. Em vội chạy sang mượn điện thoại bác hàng xóm để gọi điện cho mẹ. Mẹ bảo em phải giữ bình tĩnh, lấy thuốc hạ sốt trong ngăn kéo tủ ra. Em làm y như lời mẹ dặn nhưng Ngọc sợ đắng, mãi vẫn không chịu uống. Em đành phải lấy cây kẹo mút của mình ra để dỗ dành. Đến lúc đó, Ngọc mới chịu uống thuốc. Sau đó, Ngọc đỡ mệt hơn. Em ngồi đọc truyện cho con bé nằm nghe. Đến gần mười hai giờ, mẹ đã về nấu ăn cho hai anh em.
Tuy chỉ giúp đỡ bố mẹ trông Ngọc một buổi sáng nhưng em đã hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao. Em thấy rất tự hào vì những gì mình làm được. Hơn thế nữa, trong một buổi sáng ở nhà với Ngọc, hai anh em cũng có nhiều thời gian để giao tiếp với nhau hơn.
Qua lần chăm Ngọc ốm, em đã thấy mình lớn hơn một chút. Giống như khi bố mẹ hay người thân quen khen "Qua hè lại lớn hơn một chút đấy nhỉ". Em cảm thấy mình không chỉ cao to hơn về mặt thể chất mà cũng có thể làm được nhiều việc hơn để giúp đỡ bố mẹ, xứng đáng là người anh cả của cả nhà.