Truyện Nàng công chúa chăn ngỗng (Có file MP3) Đọc truyện Nàng công chúa chăn ngỗng
Nàng công chúa chăn ngỗng là một câu truyện cổ tích Thế giới vô cùng đặc sắc và được rất nhiều bạn nhỏ yêu thích. Vì vậy, Eballsviet.com xin mời tất cả mọi người cùng lắng nghe và đọc nội dung của câu chuyện phía dưới đây.
Nghe truyện Nàng công chúa chăn ngỗng:
Truyện Nàng công chúa chăn ngỗng
Xưa có một bà hoàng hậu tuổi cũng đã cao, người chồng bà mất sớm. Kể từ khi đó, bà và cô con gái nhỏ sống với nhau. Cô con gái của bà trông rất xinh đẹp, tính tình nết na hiền dịu. Khi công chúa vừa lên tuổi đôi mươi, cô được hoàng hậu hứa gả cho một vị hoàng tử ở một xứ sở xa xôi. Thời gian đi nhanh như thoi đưa, cũng đã tới ngày công chúa phải lên đường rời xa hoàng hậu, rời xa đất nước để đến làm dâu xứ sở nọ. Trước khi tiễn con lên đường, hoàng hậu gói cho cô rất nhiều đồ trang sức đẹp và quý giá được làm bằng vàng, bằng ngọc… Hoàng hậu muốn cô đi lấy chồng cũng có nhiều của hồi môn mang theo mình để được mở mày mở mặt.
Vì chỉ có một cô con gái duy nhất, cho nên hoàng hậu rất yêu thương cô, bà cho một thị nữ đi cùng công chúa để đưa cô sang đến xứ sở xa xôi, giao cô tận tay cho chú rể. Công chúa từ biệt mẹ rồi hai người bắt đầu lên đường, mỗi người cưỡi một con ngựa, con ngựa của công chúa cưỡi tên là Phalada, nó đặc biệt biết nói.
Trước khi từ biệt, Hoàng hậu cầm một con dao nhỏ, bà tới phòng ngủ của mình dùng con dao cứa vào tay mình và nhỏ ra ba giọt máu vào một mảnh vải trắng. Sau đó bà đưa mảnh vải cho công chúa rồi dặn dò con gái mình:
– Con gái yêu quý của mẹ, con hãy giữ gìn chiếc khăn này cẩn thận, trên đường sang bên đó nó sẽ giúp ích cho con!
Sau khi lên đường khoảng một tiếng, công chúa trong mình cảm thấy khát nước và rất nóng nực, cô bảo người thị nữ đi cùng:
– Em xuống ngựa, lấy chiếc cốc vàng của ta múc cho ta chút nước suối lên đây. Ta khát quá!
Người thị nữ nói luôn:
– Nếu như cô khát thì tự mình đi mà múc, tôi chỉ đi theo cùng cô chứ không phải là người hầu của cô!
Vì quá khát, công chúa tự mình xuống ngựa để đi xuống bờ suối, nàng phải cúi xuống để uống. Nàng kêu lên:
– Ôi! Trời ơi!
Ba giọt máu bỗng cất tiếng:
– Nếu như hoàng hậu biết được chuyện này thì chắc bà sẽ đau lòng lắm!
Nhưng với sự hiền lành cùng với tính kiên nhẫn của mình, công chúa không nói gì lẳng lặng lên ngựa tiếp tục lên đường. Đi được vài dặm dưới cái nắng như cháy da cháy thịt, công chúa lại thấy khát nước khô cả cổ. Khi hai người đi tới gần một con sông, công chúa lại bảo người thị nữ:
– Em xuống ngựa, lấy chiếc cốc vàng của ta múc cho ta chút nước suối lên đây. Ta khát quá!
Nhưng ả thị nữ lần này còn cao giọng hơn cũng vẫn câu trả lời lần trước:
– Nếu như cô khát thì tự mình đi mà múc, tôi chỉ đi theo cùng cô chứ không phải là người hầu của cô!
Lần này, công chúa lại phải tự mình xuống ngựa, tiến lại gần con sông để uống nước. Nàng vừa khóc vừa kêu lên:
– Ôi! Trời ơi!
Ba giọt máu nghe thấy tiếng khóc của công chúa liền nói:
– Nếu như hoàng hậu biết được chuyện này thì chắc bà sẽ đau lòng lắm!
Nàng cúi người xuống dưới dòng nước sông đang chảy xiết, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Mảnh vải trắng có thấm ba giọt máu của hoàng hậu từ trong ngực nàng tuột ra rơi xuống dòng sông trôi đi mà nàng không hề hay biết. Ả thị nữ theo nàng thấy thế rất sung sướng, ả ta biết giờ đây ả ta có thể bắt nạt công chúa dễ dàng hơn, công chúa mất đi 3 giọt máu đó thì càng trở nên yếu ớt và bất lực. Khi công chúa chuẩn bị lên con ngựa Phalada để tiếp tục lên đường thì ả thị nữ bảo:
– Tôi cưỡi con Phalada, cô cưỡi con ngựa già này của tôi!
Công chúa giờ đây đành phải nhẫn nhịn và làm theo. Sau đó ả thị nữ lại còn ra lệnh cho cô cởi bỏ bộ quần áo công chúa trên người ra để ả mặc, còn công chúa thì mặc bộ quần áo cũ kĩ của ả. Không những vậy, ả còn dọa ép buộc công chúa rằng khi tới hoàng cung của nước kia cấm không được nói với bất cứ ai về việc này. Nếu nàng không thề như vậy thì ả sẽ giết nàng ngay lập tức. Con ngựa Phalada đã trông thấy được toàn bộ và nghe thấy hết tất cả. Sau đó hai người lại tiếp tục lên đường, hai người cứ đi như vậy thì cuối cùng cũng tới được hoàng cung.
Mọi người vui mừng chào đón khi họ vừa bước vào cổng lâu đài, hoàng tử chạy tới đỡ ả thị nữ xuống ngựa vì chàng cứ ngỡ rằng đó là người vợ sắp cưới của mình. Ả thị nữ được tiếp đón nồng nhiệt vào đại sảnh, còn cô dâu thật thì phải ở ngoài. Vua cha nhìn qua cửa sổ thấy cô gái đứng ngoài trông rất xinh đẹp và duyên dáng, nhà vua lại gần hỏi ả thị nữ:
– Người đi theo cùng con là ai mà lại đứng ngoài sân.
Ả thị nữ nói:
– Dọc đường gặp cô ta thấy hoàn cảnh éo le, con đã thu nạp cô ta đi cùng. Xin cha cứ giao cho cô ta một việc gì đấy cũng được.
Hiện tại, người làm trong hoàng cung cũng đã đủ, nhà vua không biết xếp cô vào việc gì. Nhà vua bảo:
– Thôi ta để cô ấy giúp việc cho người chăn ngỗng vậy, người đó tên là Kudchen.
Vậy là công chúa phải giúp việc cho người chăn ngỗng, ngay sau đó cô dâu giả nói với hoàng tử:
– Hoàng tử yêu quý của em, xin chàng hãy làm giúp em một việc!
Hoàng tử đáp:
– Việc gì nàng cứ bảo, ta luôn sẵn lòng giúp đỡ nàng!
Cô dâu giả nói tiếp:
– Chàng hãy cho người giết con ngựa mà em cưỡi tới đây đi, suốt dọc đường đi nó làm em cảm thấy rất bực tức.
Thực ra cô ta muốn giết con ngựa Phalada đi để nó không thể nói được gì hết vì nó là con ngựa biết nói và nó cũng đã chứng kiến mọi sự việc trên đường đi.
Vậy là hoàng tử ra lệnh cho người hầu tới giết ngựa. Ngựa Phalada bị giết, việc này tới tai của công chúa, công chúa hứa cho người đồ tể một đồng vàng nếu như anh ta giúp cho cô một việc. Cổng thành phố rất lớn nhưng lại tối om, ngày nào cũng vậy, buổi sáng và buổi chiều công chúa đều lùa đàn ngỗng đi qua. Người đồ tể chỉ cần treo đầu của Phalada ở đó để hàng ngày công chúa được thường xuyên nhìn thấy nó. Người đồ tể nhận lời hứa với công chúa sẽ chặt đầu Phalada để treo ở cổng thành.
Sáng hôm sau, công chúa và Kudchen lùa đàn ngỗng đi qua cổng thành, công chúa nhìn thấy đầu của Phalada cô nói:
– Ôi! Phalada, ngươi bị treo ở đây ư!
Đầu ngựa trả lời công chúa:
– Ôi! Thưa công chúa yêu quý! Nàng phải đi chăn ngỗng ư! Nếu như hoàng hậu mà biết được chuyện này thì bà sẽ rất đau lòng đấy.
Công chúa lặng lẽ cùng Kudchen lùa đàn ngỗng ra cánh đồng. Tới nơi, công chúa ngồi xuống thảm cỏ, nàng rũ mái tóc dài và vàng óng của mình ra. Kudchen nhìn thấy mái tóc của công chúa rất đẹp nên muốn bứt vài sợi. Công chúa nói:
– Gió ơi, hãy thổi mạnh lên, thổi mạnh cuốn theo chiếc mũ của Kudchen để ta chải tóc cho gọn gàng.
Nàng vừa dứt lời thì bỗng từ đâu có một cơn gió thổi mạnh qua, cơn gió thổi bay chiếc mũ của Kudchen bay trên cánh đồng làm anh ta phải đuổi theo chiếc mũ. Khi anh ta lấy được chiếc mũ và quay trở lại thì công chúa đã bện tóc xong. Vì không bứt được sợi tóc nào của nàng nên anh ta rất bực tức và không thèm nói chuyện gì với công chúa. Cả hai người cứ giữ im lặng cùng nhau chăn ngỗng rồi chờ đến tối thì lùa đàn ngỗng trở về nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người họ lại lùa đàn ngỗng qua cổng thành. Gặp chiếc đầu của Phalada công chúa lại hỏi:
– Ôi, Phalada, ngươi vẫn bị treo ở đây sao!
Phalada trả lời:
– Ôi! Công chúa, nàng hôm nay vẫn phải chăn ngỗng sao. Nếu hoàng hậu mà biết việc này thì bà sẽ đau lòng lắm.
Ra tới cánh đồng, công chúa lại xõa tóc ra chải. Kudchen lại tính muốn nắm lấy tóc công chúa bứt vài sợi thì công chúa lại nói:
– Gió ơi, hãy thổi mạnh lên, thổi mạnh cuốn theo chiếc mũ của Kudchen để ta chải tóc cho gọn gàng.
Lần này, gió tiếp tục nổi lên và cuốn theo chiếc mũ của Kudchen làm anh ta phải chạy theo chiếc mũ. Khi trở lại thì công chúa đã bện tóc xong và anh ta cũng không thực hiện được ý đồ của mình. Hai người như lần trước lại im lặng chăn ngỗng rồi tới chiều tối thì lùa đàn ngỗng trở về nhà.
Khi về tới lâu đài, Kudchen nói với nhà vua rằng:
– Con không muốn đi chăn ngỗng cùng với cô gái đó nữa.
Nhà vua hỏi anh:
– Tại sao vậy?
Anh ta đáp:
– Cô ta làm con suốt cả ngày cảm thấy bực tức
Nhà vua hỏi tiếp:
– Nhưng ngươi phải cho ta biết vì sao cô ấy lại làm ngươi bực tức?
Kudchen nói:
– Lần nào cũng vậy, khi con và cô ta lùa đàn ngỗng đi qua cổng thành thì cô ta đều nói với cái đầu ngựa treo trên cổng: “Ôi! Phalada, ngươi bị treo ở đây ư?”, rồi cái đầu ngựa lại trả lời cô ta: “Ôi! Công chúa, nàng phải đi chăn ngỗng ư, nếu hoàng hậu mà biết chuyện này thì bà sẽ đau lòng lắm”.
Kudchen còn kể cho nhà vua chuyện cô trên bãi cỏ xõa tóc để chải rồi chuyện cơn gió cuốn theo chiếc mũ làm anh ta phải đuổi theo để lấy lại.
Nghe Kudchen kể xong, nhà vua lệnh cho Kudchen ngày mai vẫn tiếp tục chăn ngỗng với cô gái như bình thường và lần này chính nhà vua sẽ nép sau cổng thành để xem cô gái nói gì với chiếc đầu ngựa. Rồi sau đó, nhà vua cũng bí mật theo sau hai người ra cánh đồng rồi nấp sau bụi cây để theo dõi. Một lúc sau, nhà vua thấy cô gái chăn ngỗng xõa ra mái tóc dài vàng óng và nói:
– Gió ơi, hãy thổi mạnh lên, thổi mạnh cuốn theo chiếc mũ của Kudchen để ta chải tóc cho gọn gàng.
Cơn gió lại thổi cuốn theo chiếc mũ của Kudchen và trong lúc anh ta chạy theo chiếc mũ thì cô gái ngồi chải và bện tóc. Nhà vua đã tận mắt chứng kiến hết tất cả mọi việc và quay trở về lâu đài. Tối đến, khi cô gái chăn ngỗng trở về, nhà vua cho gọi cô tới và hỏi cô tại sao cô lại làm những việc lạ thường như vậy. Cô gái đáp:
– Dạ, thưa đức vua, con đã từng phải thề rằng con sẽ không bao giờ được nói ra chuyện đó, vì nói ra thì con sẽ không thể toàn mạng.
Nhà vua tìm mọi cách thuyết phục cô gái nói nhưng thuyết phục đi thuyết phục lại thì nhà vua vẫn chỉ nhận được một câu trả lời như vậy. Cuối cùng nhà vua bảo cô:
– Thôi được, nếu như cô không muốn kể cho ta nghe thì cô hãy giãi bày nỗi khổ của mình với chiếc lò sưởi này đi. Nó chỉ là một vật vô tri vô giác nên cô sẽ không phạm vào lời thề.
Nói xong nhà vua quay ra. Cô gái tiến lại gần chiếc lò sưởi, ngồi bên cạnh nó cô than khóc về những nỗi khổ trong lòng mình:
– Lò sưởi ơi! Giờ đây ta bị bỏ rơi một mình, ta từng là công chúa, còn ả thị nữ gian ác đi cùng ta đã ép ta phải đổi quần áo cho ả, ép ta không được nói chuyện này cho ai biết, lại còn sai người giết chết con ngựa Phalada trung thành của ta. Ả ta đã cướp chồng chưa cưới của ta và đẩy ta làm một người chăn ngỗng như bao người hầu khác. Nếu như mẹ ta hoàng hậu mà biết được những chuyện này thì bà sẽ rất đau lòng.
Nhà vua lúc nãy chỉ giả vờ đi ra, thực chất ông đã núp phía bên ngoài lò sưởi và nghe rõ được mọi lời giãi bày của cô gái với chiếc lò. Nhà vua lại quay trở vào và bảo cô gái lại phía ông. Cô gái được nhà vua ban cho quần áo của công chúa. Quả thật, với sự xinh đẹp vốn có của mình, khi khoác vào bộ áo của công chúa nàng trở nên xinh đẹp lộng lẫy biết bao. Nhà vua cho gọi con trai mình đến và nói:
– Thực ra người con đang chuẩn bị lấy làm vợ chỉ là một thị nữ, cô gái chăn ngỗng này mới thực sự là vợ thật của con.
Nhìn thấy cô dâu thật xinh đẹp và hiền dịu, trong lòng hoàng tử tràn ngập niềm vui sướng. Lễ cưới với hoàng tử và cô dâu giả vẫn được tổ chức linh đình và sang trọng. Hoàng tử ngồi cạnh công chúa thật trong buổi tiệc. Còn ả thị nữ không thể nhận ra được công chúa vì cô hiện đang khoác lên mình một chiếc áo và nhiều trang sức lộng lẫy, ả cứ nghĩ rằng đây chỉ là một công chúa ở nước khác được mời sang dự tiệc.
Khi mọi người đang ăn uống rất vui vẻ, nhà vua tiến tới gần ả thị nữ và hỏi ả một câu đố rằng: “Một người hầu mà lại lừa dối người chủ của mình thì đáng bị chịu hình phạt gì”. Nhà vua kể cho ả nghe từng sự việc, sau khi kể xong nhà vua hỏi:
Vậy theo con loại người như vậy có đáng bị trừng phạt hay không, hình phạt thích đáng cho loại người đó là gì?
Cô dâu giả vẫn tưởng nhà vua chưa biết gì nên nói rất mạnh mồm:
Người đó đáng phải chịu hình phạt trói chân tay bỏ vào một chiếc thùng, trong thùng có đâm những chiếc đinh nhọn rồi cho hai con ngựa kéo chiếc thùng lăn trên các đường phố cho tới khi người đó bị những chiếc đinh đâm chết mới thôi.
Nghe xong ả nói nhà vua nói luôn:
– Vậy là nhà ngươi đã tự kết án cho chính bản thân mình rồi đó. Vậy cứ theo cách ngươi nói mà trừng trị!
Bản án với ả thị nữ thực hiện xong. Hoàng tử làm lễ cưới với công chúa, hai người cùng trị vì đất nước trong hòa bình và êm ấm…