Thơ về ngày lễ Vu Lan 2024
Thơ về ngày lễ Vu Lan 2024 mang tới 12 bài thơ về ngày lễ Vu Lan báo hiếu hay, cảm động về cha, về mẹ khiến ai cũng phải xúc động, nghẹn ngào. Lễ Vu Lan hay còn được gọi là ngày lễ báo hiếu thường được tổ chức vào ngày rằm tháng 7 âm lịch.
Lễ Vu Lan báo hiếu là ngày lễ lớn, quan trọng của Phật giáo. Ngày Lễ Vu Lan trùng với Tết Trung nguyên và ngày lễ Xá tội vong nhân là ngày 15/7 âm lịch, năm 2024 sẽ rơi vào Chủ nhật ngày 18/8/2024 dương lịch. Bên cạnh những phong tục truyền thống, làm lễ cầu siêu, vv thì những bài thơ về Lễ Vũ Lan báo hiếu 2024 dưới đây cũng là những món quà vô giá gửi đáng sinh thành để tỏ lòng biết ơn, công sinh thành của cha mẹ mời các bạn tham khảo:
Những bài thơ về ngày lễ Vu Lan 2024
1. Ngày Vu Lan nhớ cha mẹ
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Mẹ ra đi vậy mà đã mười năm,
Cả mười năm con nhớ mong về mẹ,
Có đôi lúc con tưởng như không thể,
Nhớ đến nao lòng, mẹ dấu yêu ơi!
Nhớ khi xưa chập chững bước vào đời,
Mẹ là người dẫn dắt con từng bước,
Dù cuộc sống có nhiều phen mất, được,
Mẹ song hành dẫn lối để vượt qua!
Có những khi đang trong cảnh thuận hoà,
Mẹ lại nhắc chúng con về quá khứ,
Để nhớ lại những thời chưa no đủ,
Để răn lòng những thoả mãn kiêu căng ...!!!
Ngày mẹ mất cha cũng cố dấu lòng,
Tóc bạc trắng, ít nói cười hơn trước,
Cha chỉ dặn dù khó khăn, thua, được
Trên dưới đồng lòng vững bước cùng nhau!
Dù đi đâu, hay là sống ở đâu,
Hãy khắc ghi hiếu, tâm là trên hết,
Lấy dung hoà, lấy thứ tha đoàn kết,
Thì ngại gì những vất vả khó khăn!
.............
Cha xa mẹ cũng được trọn bảy năm,
Rồi tạm biệt chúng con đi tìm mẹ,
Buổi tiễn đưa con hứa trong nhoà lệ,
Sẽ hoàn thành những ước nguyện mẹ, cha ...
Lễ Vu lan trong hương khói tỏ, mờ,
Con kính cẩn cầu mong cho cha, mẹ,
Chốn bồng lai hãy nhẹ lòng yên nghỉ,
Chúng con giờ đã đủ lớn đủ khôn!
Đã tự mình đi tiếp những chặng đường,
Mà ngày xưa mẹ cha từng mong ước,
Cha, mẹ ơi giờ đây con muốn được,
Một lần thôi ôm cha mẹ vào lòng...!
2. Thơ báo hiếu cha
Cả đời lo lắng cho con
Tuổi già sức yếu lưng khòm chân đau
Ngày xưa mưa nắng dãi dầu
Gian nan cơ cực cha đâu nản lòng
Củ khoai củ sắn trên đồng
Chắt chiu nhặt nhạnh gánh gồng nuôi con
Cha mong bữa đói không còn
Để con no bụng ngủ ngon giấc nồng
Một đời áo vải nhà nông
Phủ đầy sương gió ướt ròng mồ hôi
Sớm khuya đồng ruộng giữa trời
Tay cha cầy cuốc cho đời con xanh
Tóc cha mây trắng phủ giăng
Con mong cha mãi an lành bên con
Đáp đền dưỡng dục công ơn
Mong cha vui khoẻ nhiều hơn con mừng.
3. Thơ báo hiếu mẹ
Mẹ ơi hôm nay ngày của mẹ
Viết tặng bài thơ thỏa nỗi lòng
Nơi con xứ khách trời nắng nhẹ
Quê mình đã hết đợt đông phong?
Bỗng nhớ những ngày con bé thơ
Vòng tay, tiếng hát, nhịp ầu ơ
Chạnh lòng con muốn mình đừng lớn
Thời gian hờ hững chẳng đợi chờ
Rồi khuôn mặt mẹ lắm vết hằn
Bàn tay gầy guộc mấy nếp nhăn
Mái tóc pha sương màu đã ngả
Vì con, bao đêm mẹ trở trăn
Hôm nay bên bờ sông vắng lặng
Lưu vong đất khách chẳng cạnh người
Vì ai đời mẹ bao gánh nặng
Người con xa xứ nhớ khôn nguôi
Mẹ ơi! Hôm nay ngày của mẹ
Chẳng đỡ đần chi, chẳng giúp gì
Chỉ có nỗi lòng thương khôn xiết.
4. Bông hồng vàng
Vu lan về con cài lên ngực
Bông hồng vàng báo hiếu mẹ cha
Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhoà
Của những đứa con nhớ về cha mẹ
Một nén hương thơm nồng nàn lặng lẽ
Nỗi lòng con gửi gắm những niềm thương
Dù bao năm dù có hoá vô thường
Công sinh dưỡng vẫn là công lớn nhất
Cả cuộc đời mẹ cha tất bật
Cho chúng con lẽ sống tình yêu
Đại dương bao la đâu đã là nhiều
Với chúng con cha mẹ là tất cả
Có đôi lúc
Mải mê quay với dòng đời ồn ã
Những đô hội thị thành
Những phương trời lạ
Chợt giật mình tỉnh giấc nhớ mẹ cha
5. Bông hồng cài áo
Một bông hồng cho anh
Một bông hồng cho em
Và một bông hồng cho những ai
Cho những ai đang còn Mẹ
Đang còn Mẹ, lòng vui sướng hơn
Rủi mai này Mẹ hiền có mất đi
Như đóa hoa không mặt trời
Như trẻ thơ không nụ cười
Như đời mình không lớn khôn thêm
Như bầu trời thiếu ánh sao đêm
Mẹ! Mẹ là dòng suối dịu hiền
Mẹ! Mẹ là bài hát thần tiên
Là bóng mát trên cao
Là mắt sáng trăng sao
Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối
Mẹ! Mẹ là lọn mía ngọt ngào
Mẹ! Mẹ là nải chuối buồng cau
Là tiếng dế đêm thâu
Là nắng ấm nương dâu
Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời
Rồi một chiều nào đó anh về
Nhìn Mẹ yêu, nhìn thật lâu
Rồi nói, nói với Mẹ rằng:
Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ có biết hay không
Biết gì! Biết là con thương Mẹ không
Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó anh
Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó em
Thì xin anh! thì xin em! hãy cùng tôi vui sướng đi
Hãy cùng tôi... vui... sướng... đi...!!!
6. Mẹ là...
Tác giả Hồ Viết Bình
Mẹ là ngọn gió nồm nam
Mơn man nhè nhẹ cho con giấc nồng
Mẹ là chăn ấm mùa đông
Ủ bàn chân nhỏ gót hồng như son.
Mẹ là dòng sữa ngọt ngon
Cho con đôi má ú tròn dễ thương
Mẹ là cô giáo đầu tiên
Dạy con lễ nghĩa, ngoan hiền, dạ thưa.
Mẹ là mái ấm che mưa
Mẹ là cánh võng những trưa oi nồng
Mẹ là cây bưởi, cây bòng
Là cây khế ngọt mát lòng tuổi thơ.
Mẹ là câu hát à ơ
Theo con đến hết giấc mơ cuộc đời
Mẹ còn...nhiều nữa con ơi
Kể sao cho hết bằng lời thơ hay.
7. Mẹ ơi, đời mẹ
Mẹ ơi, đời mẹ khổ nhiều
Trách đời, mẹ giận bao nhiêu cho cùng
Mà lòng yêu sống lạ lùng
Mẹ không phút nản thương chồng, nuôi con.
“Đắng cay ngậm quả bồ hòn,
Ngậm lâu hóa ngọt!”
Mẹ còn đùa vui!
Sinh con mẹ đã sinh đời
Sinh ra sự sống, mẹ ngồi chán sao?
Quanh năm có nghỉ ngày nào!
Sớm khuya làm lụng người hao mặt gầy.
Rét đông đi cấy đi cày
Nóng hè bãi cát, đường lầy đội khoai.
Bấu chân khỏi ngã dốc nhoài
Những chiều gánh nước gặp trời đổ mưa.
Giận thầy, mẹ chẳng nói thưa,
Vỉa câu chua chát lời thơ truyện Kiều.
Cắn răng bỏ quá trăm điều
Thủy chung vẫn một lòng yêu đời này.
Mẹ là tạo hóa tháng ngày
Làm ra ngày tháng sâu dày đời con.
8. Nghe lời cha dạy
Thơ: Nguyễn Thị Nguyệt Anh
Lời Cha dậy con vẫn còn ghi mãi
Tuổi hồn nhiên thơ dại bước vào đời
Muốn tung hoành đi khắp mọi nơi
Con phải hiểu lẽ đời luân đạo lý..
Học rèn tâm nuôi luyện thêm ý chí
Đừng lười nhác ỷ nại dựa người thân
Gặp sự hung nên dùng trí xoay vần
Tránh xa kẻ bội ân không nhãn huệ.
Sống ở đời ai bon chen mặc kệ
Đừng hạ mình và dễ với tiểu nhân
Giúp đỡ rồi nghoảnh mặt sống bội ân
Bỏ yêu thương tình thân lìa đứt đoạn.
Chơi với người đừng bao giờ tính toán
Đừng tự cao ngạo mạn sẽ bị khinh
Đừng khoe khoang quảng đại nhất là mình
Đừng cậy giỏi chê khinh người thấp kém.
Đã chắc gì ta là người trọn vẹn
Sống thiện trung không hổ thẹn lương chi
Vậy lâu nay con học được những gì
Nay lớn rồi bay đi chim nhạn nhỏ..!
Ra ngoài đời giữ mình mới là khó
Cạm bẫy nhiều hiện rõ ở quanh ta
Tự mình vươn trong bối cảnh không nhà
Mới thấm thía lời Cha yêu chỉ dạy.
Vu Lan về đúng mùa ngâu tháng bẩy
Ở trong lòng bỗng thấy nhớ trào dâng
Đặt nhành hoa trước mộ nói vạn lần
Con cảm tạ hồng ân Cha sinh dưỡng.
9. Đạo hiếu chưa tròn
Tác giả: Cà Phê Đắng
Ân dưỡng dục suốt đời ghi tạc
Nghĩa sinh thành nguyện khắc trong tâm
Nắng mưa cha mẹ dãi dầm
Nuôi con khôn lớn âm thầm chở che
Quê mình đó bờ tre khóm trúc
Vẫn bên con những lúc dặm trường
Trong con mãi một tình thương
Ơn cha nghĩa mẹ quê hương xóm nghèo
Mùa thu đến mưa heo gió bấc
Cha có tròn được giấc ngủ say
Mẹ ăn uống có đủ đầy
Mặc có đủ ấm những ngày lạnh căm
Con vẫn mãi âm thầm nguyện ước
Cha mẹ già luôn được bình an
Mùa về tháng bảy vu lan
Chưa tròn đạo hiếu trách thân tủi hờn.
10. Nhớ mẹ hiền
Buồn lắm mẹ ơi, đêm trường viễn xứ
Con nhớ nhung hoài tiếng mẹ hiền ru
Thương mẹ lắm, giờ đây xa cách mãi
Chuyện tao phùng biền biệt cõi thiên thu!
Buổi ra đi nhìn mẹ già yếu lắm
Lệ lưng tròng rưng rức nhói buồng tim
Đường thiên lý quê người xa thăm thẳm
Con lạc loài biền biệt tựa bóng chim.
Con biết mẹ khóc chiều thu lá đổ
Mẹ mong chờ khi phượng đỏ đầy sân
Gió bấc về thương con buồn xứ lạnh
Cảnh xuân tàn mẹ vò võ bâng khuâng!
Con lưu lạc nửa đời xa cách mẹ
Như trùng dương thuyền mất dấu hải đăng
Ôi mờ mịt giữa đêm trường cô lẻ
Càng hãi hùng chợt thấy ánh sao băng.
11. Thơ Vu Lan báo hiếu cha mẹ
Mẹ là biển cả thênh thang
Cha là ngọn núi cao sang giữa đời
Cho con cuộc sống tuyệt vời
Với bao no ấm từ thời ấu thơ.
Mẹ hiền dìu những giấc mơ
Cho con chấp cánh bay vào tương lai
Ơn cha nghĩa mẹ đong đầy
Sớm hôm vất vã hao gầy lao tâm.
Chỉ mong con chớ sai lầm
Sa vào cạm bẫy thăng trầm thế gian
Dòng đời sóng gió miên man
Con yêu hãy nhớ đừng gian dối lòng.
Tiền tài vật chất hư không
Chỉ là một chút phấn hồng mà thôi
Làm người bể khổ đơn côi
Nên con đã hiểu được rồi mẹ ơi.
Từ nay đến trọn muôn đời
Con xin ghi khắc những lời mẹ cha
Sống luôn mang những thật thà
Yêu người yêu bạn mới là chính nhân.
12. Lòng mẹ
Nguyễn Bính
Gái lớn ai không phải lấy chồng
Can gì mà khóc, nín đi không!
Nín đi! mặc áo ra chào họ
Rõ quí con tôi! Các chị trông!
Ương ương dở dở quá đi thôi!
Cô có còn thương đến chúng tôi
Thì đứng lên nào! lau nước mắt
Mình cô làm bận mấy mươi người.
Này áo đồng lầm, quần lĩnh tía
Này gương này lược này hoa tai
Muốn gì tôi sắm cho cô đủ
Nào đã thua ai đã kém ai?
Ruộng tôi cày cấy, dâu tôi hái
Nuôi dạy em cô tôi đảm đương
Nhà cửa tôi coi, nợ tôi giả
Tôi còn mạnh chán, khiến cô thương!
Đưa con ra đến cửa buồng thôi
Mẹ phải xa con, khổ mấy mươi!
Con ạ! đêm nay mình mẹ khóc
Đêm đêm mình mẹ lại đưa thoi.
13. Không đề
Mẹ già là mẹ sinh ta ra
Công phù lao dưỡng dục
Công thầy (cha) mẹ đùm bọc chín tháng mười ngày
Thầy mẹ bồng bế trên tay
Chân chưa đi bén đất
Mùa đông lật cật
Mùa rét lăn căn,
Nơi ướt mẹ nằm,
Nơi ráo (khô) mẹ xê (dịch) con lại
Nuôi con cho nậy (lớn)
Nên chín nên mười
Cha dạy đôi lời Mẹ dạy có phép có tắc
Dạy con ăn mặc, Có tứ có danh,
Như búp trên nhành, như hoa mới nở
Con trai có vợ, con gái có đôi
Cha già mẹ yếu, ai nuôi hỡi hời
14. Xin đừng làm mẹ khóc
Tiếng chuông ngân…miên man lòng ước nguyện
Đóa hoa hồng cài áo Mẹ thắm tươi
Thời gian trôi tóc Mẹ nhuốm màu mây
Đã mang nặng thế sao con quẫy đạp
Hiếu chưa trả, ân tình chưa đền đáp
Đã lớn khôn nhưng con quá dại khờ
Say giấc nồng ngọt lịm tiếng ầu ơ
Rằm tháng bảy… hạt mưa Ngâu giăng mắc
Ai còn Mẹ…xin đừng làm Mẹ khóc?
Vì Mặt trời chỉ có một mà thôi!
Lòng bao dung Cha Mẹ tựa biển khơi
Xin tha thứ! Hiếu ân này chưa trả
Con đã hiểu kiếp luân hồi nhân quả?
Đạo nghĩa làm con…vay trả suốt cuộc đời.
15. Vu Lan báo hiếu
Mỗi mùa Vu Lan đến
Nghẹn chẳng nói nên lời
Con nhớ cha mẹ ơi!
Lệ rơi đầy khóe mắt
Nghĩa tình cao chất ngất
Cha mẹ thật bôn ba
Gian khổ đến lúc già
Nuôi đàn con lớn cả
Mỗi đứa đi mỗi ngả
Chưa trọn hiếu mẹ cha
Thành đạt trở về nhà
Cảnh gia buồn trống vắng
Khói nhang bay thầm lặng
Bông hồng trắng xin dâng
Gài trên áo tảo tần
Ngàn lần xin thứ lỗi
Con biết mình mắc tội
Chưa trọn hiểu sinh thành
Cha mẹ ở trời xanh
Xin chân thành đa tạ.