Phân tích Mưa Xuân của Nguyễn Bính Văn mẫu lớp 9 Kết nối tri thức

Phân tích Mưa Xuân của Nguyễn Bính gồm 2 bài văn mẫu hay nhất, giúp các em học sinh lớp 9 có thêm nhiều vốn từ, dễ dàng viết bài văn phân tích thật sâu sắc.

Mưa xuân

Qua bài thơ Mưa xuân của Nguyễn Bính, ta như được chìm đắm vào thế giới mùa xuân với rực rỡ âm thanh và hình ảnh căng tràn sức sống. Mưa nhẹ nhàng, mưa phảng phất, bừng nở làm thức tỉnh cảnh vật, tất cả đã tạo nên một bài thơ rất đẹp về mùa xuân. Mời các em cùng tham khảo bài viết dưới đây của Eballsviet.com:

Phân tích Mưa Xuân của Nguyễn Bính - Mẫu 1

Nếu phải tìm bản nhạc hay nhất, có lẽ tôi sẽ chọn văn chương. Bởi chỉ khi đến với văn chương, người nghệ sĩ mới được tự do để trái tim dẫn dắt, được thể hiện quan niệm của chính mình và rồi mang đến cho người đọc biết bao giai điệu cảm xúc với nhiều cung bậc. Và nhà thơ đã để tác phẩm “ Mưa xuân” của mình là nốt ngân đầy sáng tạo trong bản hòa tấu của văn học Việt Nam. Bài thơ là một sáng tạo độc đáo về nội dung và nghệ thuật.

Nguyễn Bính sinh ra trong một gia đình nhà Nho nghèo, mồ côi cha mẹ sớm. Nguyễn Bính là một người thông minh, nhạy cảm với thời đại đầy biến động. Ông làm thơ từ rất sớm với nhiều thể loại khác nhau: thơ, truyện thơ, chèo,.. Thơ ông mang đậm chất quê, hồn quê. Bài thơ "Mùa xuân” là đứa con tinh thần đậm chất giản dị, thanh bình của làng quê Việt Nam như chính tâm hồn của nhà thơ Nguyễn Bính vậy! Bài thơ ca ngợi vẻ đẹp của cảnh vật thiên nhiên, đất trời trong một chiều mưa xuân. Tác giả miêu tả sự sống bừng tỉnh, sinh sôi nảy nở của muôn loài qua một buổi mưa xuân.

Câu chuyện Mưa Xuân được thi sĩ mở đầu không phải là cảnh đẹp xuân, không phải tiết trời xuân mà là hình ảnh "em”:

“Em là con gái trong khung cửi
Dệt lụa quanh năm với mẹ già.
Lòng trẻ còn như vuông lụa trắng
Mẹ già chưa bán chợ làng xa”

Nhân vật trữ tình "em” hiện lên là một thiếu nữ làm nghề dệt lụa. Người con gái ấy quanh năm dệt lụa với mẹ già. Chắc hẳn đây là một cô gái đẹp, tấm lòng cô trong sáng, thuần khiết, được tác giả so sánh như một “vuông lụa trắng”. Em vẫn còn trẻ nên chưa được mẹ già “gả bán”. Cách nói so sánh giản dị, giàu tính tượng hình mà cũng đầy tinh tế. Cô gái trẻ này chính là mẫu người thiếu nữ thôn quê trong trắng, thuần khiết, nét đẹp giản dị thường xuất hiện trong thơ Nguyễn Bính.

Nhà thơ Nguyễn Bính rất hay và rất tài tình cảm nhận những cơn mưa xuân:

“Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: “Thôn Đoài hát tối nay”

Mưa xuân thường mang đến cảm giác nhẹ nhàng, êm ái như gieo vào lòng người biết bao nỗi niềm xao xuyến. Hình ảnh "mưa xuân”, "hoa xoan”, “ hội chèo” đều là những hình ảnh quen thuộc của mùa xuân. Từ láy "phơi phới” diễn tả niềm vui, làm khổ thơ sống động hơn, thổi hồn vào nhân vật "em”. Dường như không phải đất trời, thiên nhiên “phơi phới” mà chính là lòng "em” đang "phơi phới” cùng sắc xuân. Hình ảnh cô thiếu nữ ngồi khung cửi dệt vải nay đã ngập trong sắc xuân, trong hội chèo, hay đang mong ngóng người bạn trai của mình. Phải chăng, "em” đã biết yêu?

“Lòng thấy giăng tơ một mối tình
Em dừng thoi lại giữa tay xinh
Hình như hai má em bừng đỏ
Cỏ lẽ là em nghĩ đến anh…”

Nhà thơ Nguyễn Bính diễn tả tâm trạng bồi hồi có chút e thẹn của cô gái khi nghĩ đến chàng. Em ngừng thoi lại là bởi lòng đã giăng tơ một mối tình. Mối tình chớm nở làm em xao xuyến,"hai má bừng đỏ”. Đó là nét đáng yêu đáng quý của người con gái khi mới biết yêu. Người con gái không lúc nào ngừng nhớ về anh, nghĩ về anh "Cả trong mơ còn nhớ”. Bởi vậy, ngày hội chèo đến, “em xin phép mẹ vội vàng đi”

Nhà thơ Xuân Diệu đã từng nói:

"Làm sao sống được mà không yêu,
Không nhớ, không thương một kẻ nào?”

Quả thật, tình yêu làm cho con người ta không còn e ấp, rụt rè mà chủ động, mạnh mẽ hơn. Người con gái ấy đi tìm người mình yêu:

“Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm
Em mải tìm anh chả thiết xem
Chắc hẳn đêm nay dường cửi lạnh
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em”

"Em” lặn lội sang thôn Đoài nhưng không hề có ý xem hội mà tâm trí của cô chỉ hướng đến người thương trong lòng, cô mải miết đi tìm anh trong vô thức. Nhà thơ đã sử dụng biện pháp nhân hóa thật khéo léo trong hai câu cuối. Mọi khi cô luôn gắn bó với khung cửi và thoi ngà nhưng hôm nay cô đã bỏ mặc tất cả để đi tìm chàng, đi tìm hạnh phúc của đời mình. Thế nhưng, cô gái chờ mãi đâu có thấy chàng trai tới:

“Chờ mãi anh sang chả sang
Thế mà hôm nọ hát bên làng
Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn
Để cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng”

Câu thơ như lời trách móc của người con gái. Tiếp nối mạch cảm xúc, tâm trạng bối rối yêu thương, nhớ nhung da diết nay đã trở thành nỗi nhớ của riêng "em”

“Mình em lầm lụi trên đường về
Có ngắn gì đâu một dải đê,
Áo em che đầu mưa nặng hạt.
Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya”

Nếu như ở những khổ thơ trước, mưa xuân mang lại cho người đọc cảm giác phơi phới, tràn ngập sức sống thì đến khổ thơ này, mưa xuân làm cho lòng người xao xuyến, bồi hồi, nhớ thương. Bốn câu thơ ngắn gọn nhưng đã diễn tả hết nỗi buồn tủi của em qua các từ "mình em, lầm lụi, áo em, lạnh lùng, tủi, canh khuya”. Khoảng cách giữa nhân vật trữ tình “ em” và "anh” cũng dường như xa cách dần, không phải "một thôi đê” nữa mà nó dài "một dải đê”. Người con gái ấy càng yêu, càng thương bao nhiêu thì càng thất vọng bấy nhiêu. “Hoa xoan đã nát dưới chân giày” như diễn tả nỗi lòng buồn đau của cô gái. Hội đã tan, mùa xuân đã cạn ngày. Em đâu còn cơ hội để gặp anh lần nữa.

Thế nhưng, nhân vật trữ tình "em” vẫn luôn tin tưởng vào tình yêu lứa đôi, vẫn mong một ngày nào đó em sẽ gặp anh:

“Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày
Bao giờ em mới gặp anh đây
Bao giờ chèo Đặng đi ngang ngõ
Để mẹ em rằng hát tối nay”

Hai chữ "anh ạ!” vang lên như một lời gọi tha thiết. Em luôn hi vọng mùa xuân tới có thể gặp được anh. Điệp ngữ "bao giờ” lặp đi lặp lại trong khổ thơ, nó như một sự ngóng trông, mong mỏi của cô gái trong sự chờ đợi vô vọng. Bao giờ là không biết đến khi nào mới có thể gặp lại anh. Thời gian ngoằng ngoẵng, nỗi nhớ vô tận.

Bằng một hồn thơ chân chất, bình dị, nhà thơ Nguyễn Bính đã khắc họa bức tranh quê hương và tình cảm người con gái thật sinh động. Hình ảnh cô thiếu nữ mới lớn hiện lên với một tình yêu thuần khiết trong sáng và một niềm tin mãnh liệt vào tình yêu lứa đôi. Bài thơ “Mưa xuân” đã diễn tả trọn vẹn cảm xúc của "em”.

Phân tích Mưa Xuân của Nguyễn Bính - Mẫu 2

Nếu phải chọn một loài hoa đẹp nhất, có lẽ tôi sẽ chọn cánh hồng còn e ấp trong sương đêm. Nếu phải chọn một thanh âm cao nhất, tôi sẽ chọn tiếng hót thiết tha của loài chim họa mi. Nếu phải chọn một bản nhạc hay nhất, có lẽ tôi sẽ chọn văn chương. Tiếng ca của văn chương bao giờ cũng thiết tha, rạo rực, giai điệu của văn chương bao giờ cũng đằm thắm và ngọt ngào. Và một trong những bản nhạc hay nhất của văn chương chạm tới trái tim người đọc nhất phải kể đến tác phẩm “ Mưa xuân” của nhà thơ Nguyễn Bính. Bài thơ lưu lại dấu ấn bởi chủ đề và hình thức nghệ thuật vô cùng độc đáo.

Nguyễn Bính được xem là một trong những nhà thơ xuất sắc của làng quê Việt Nam. Thơ của ông mang bản chất trữ tình hồn hậu, chân chất như chính tính cách của những người nông dân hiền lành chất phác. Bài thơ “Mưa xuân” nằm trong tập Lỡ bước sang sang (1940) đã cho chúng ta thấy được phong cách nghệ thuật đặc trưng này của nhà thơ.

Mở đầu bài thơ là hình ảnh cô gái bên khung cửi nhỏ

“Em là con gái trong khung cửi
Dệt lụa quanh năm với mẹ già.
Lòng trẻ còn như vuông lụa trắng
Mẹ già chưa bán chợ làng xa”

Cô gái hiện lên với công việc dệt lụa quanh năm, ngày ngày gắn bó với khung cửi. Đây là một hình ảnh thơ rất đẹp, gợi ra hình ảnh của của cô gái chăm chỉ, tần tảo, gắn bó với công việc. Hình ảnh cô gái chịu thương chịu khó gợi lên cuộc sống nghèo khó của vùng quê nông thôn. Hiện lên cùng hình ảnh cô gái là người mẹ già. Họ nương tựa vào nhau sống. Nhà thơ miêu tả rất chân thật hình ảnh cô thiếu nữ mới lớn "lòng trẻ còn như vuông lụa trắng”. Nghệ thuật so sánh được thi sĩ sử dụng rất tài tình. Hình ảnh cô con gái còn trẻ nên chưa được mẹ gả chồng.

Khổ thơ tiếp theo, nhà thơ miêu tả khung cảnh đất trời mưa xuân

“Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: “Thôn Đoài hát tối nay”

Mưa xuân bao phủ khắp không gian trời đất, nó như màn sương khói mờ ảo. Từ láy "phấp phới” diễn tả tâm trạng vui tươi, tràn ngập sức sống của mùa xuân. Mưa xuân như luồng gió mới làm cho vạn vật sinh sôi, nảy nở, khoe hương, khoe sắc. Hội chèo là nét văn hóa đặc trưng của mùa xuân. Không khí tưng bừng của hội chèo dường như xua tan không gian im lặng của hai mẹ con ngày ngày bên khung cửi. Thời tiết mùa xuân "phơi phới” hay cũng chính là nhân vật "em” đang mong chờ, háo hức đi xem hội.

Niềm mong ngóng của cô gái đi xem hội hay chính là nỗi niềm tương tư, thầm thương trộm nhớ một mối tình, một chàng trai trong lòng:

“Lòng thấy giăng tơ một mối tình
Em dừng thoi lại giữa tay xinh
Hình như hai má em bừng đỏ
Có lẽ là em nghĩ đến anh…”

Người con gái ngày ngày bên khung cửi dệt lụa nay đã “dừng thoi lại”. Phải chăng lòng em đã giăng tơ một mối tình? Phải chăng "em” đã biết yêu? Hình ảnh em với hai má bừng đỏ thật đáng yêu, đáng mến. Đó là nét thường tình ta bắt gặp của một người con gái mới lớn, chớm nở với tình yêu. Người con gái ấy khi yêu bao giờ cũng nhớ nhung về người mình yêu, mình thương "Có lẽ là em nghĩ đến anh..” Câu thơ vang lên như một lời khẳng định chắc nịch đó là anh. Bởi vậy, em luôn tin rằng anh “ Thế nào anh ấy chẳng sang xem”.

Tiếng gọi của tình yêu, tiếng gọi của trái tim đã thôi thúc bước chân của cô

“Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm
Em mải tìm anh chả thiết xem
Chắc hẳn đêm nay dường cửi lạnh
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em”

Nhân vật em vội vàng, khẩn trương sang thôn Đoài để mong ngóng được gặp chàng trai của mình. Trái tim thổn thức của tình yêu đã dẫn lối cho cô gái, “ Yêu nhau mấy núi cũng chèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua”. Khoảng cách từ xa bỗng chốc trở thành gần. Thế nhưng người thiếu nữ đâu có thiết xem hội chèo mà cô gái ấy mải miết tìm anh, luôn mong gặp anh. Cô càng tìm, càng mong bao nhiêu thì cô càng buồn bấy nhiêu. Đáp lại nỗi niềm mong chờ của cô, chàng trai đã không tới “Chờ mãi anh sang anh chả sang”. Câu thơ như một lời trách móc của cô gái với chàng trai. Tuy chàng trai ấy không đến nhưng ở cô gái vẫn mang niềm tin mãnh liệt vào tình yêu, cô sẽ gặp được chàng trai vào mùa xuân

“Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày
Bao giờ em mới gặp anh đây
Bao giờ chèo Đặng đi ngang ngõ
Để mẹ em rằng hát tối nay”

Bài thơ Mưa Xuân được Nguyễn Bính viết theo thể thơ Tứ Tuyệt Trường Thiên. Đó là mùa xuân ở vùng quê bắc bộ những năm nửa đầu của thế kỷ 20. Trong “Mưa Xuân” có bức tranh làng quê ngày xuân, có hội làng, có nỗi lòng của một thôn nữ ở tuổi cập kê. “Mưa Xuân” như một câu chuyện được thi sĩ kể bằng thơ. Đó là một câu chuyện về tình yêu, về nỗi nhớ mong, tương tư của một cô gái trẻ nơi thôn quê thuần khiết. Câu chuyện chưa kết thúc, cứ khiến người đọc vừa hy vọng, lại vừa man mác buồn

Chia sẻ bởi: 👨 Hồng Linh
Liên kết tải về

Link Download chính thức:

Các phiên bản khác và liên quan:

Sắp xếp theo
👨
    Chỉ thành viên Download Pro tải được nội dung này! Download Pro - Tải nhanh, website không quảng cáo! Tìm hiểu thêm