Văn mẫu lớp 6: Cảm nhận bài thơ Chuyện cổ tích về loài người (7 mẫu) Những bài văn mẫu lớp 6
"Chuyện cổ tích về loài người" của Xuân Quỳnh là một bài thơ hay. Tác phẩm sẽ được giới thiệu trong chương trình Ngữ Văn lớp 6.
Eballsviet.com sẽ cung cấp Bài văn mẫu lớp 6: Cảm nhận bài thơ Chuyện cổ tích về loài người, bao gồm 7 bài văn mẫu hay nhất.
Cảm nhận bài thơ Chuyện cổ tích về loài người
- Cảm nhận bài thơ Chuyện cổ tích về loài người - Mẫu 1
- Cảm nhận bài thơ Chuyện cổ tích về loài người - Mẫu 2
- Cảm nhận bài thơ Chuyện cổ tích về loài người - Mẫu 3
- Cảm nhận bài thơ Chuyện cổ tích về loài người - Mẫu 4
- Cảm nhận bài thơ Chuyện cổ tích về loài người - Mẫu 5
- Cảm nhận bài thơ Chuyện cổ tích về loài người - Mẫu 6
- Cảm nhận bài thơ Chuyện cổ tích về loài người - Mẫu 7
Cảm nhận bài thơ Chuyện cổ tích về loài người - Mẫu 1
Chuyện cổ tích về loài người của Xuân Quỳnh là một bài thơ thú vị, hấp dẫn. Qua bài thơ, tôi cũng nhận được nhiều bài học giá trị cho bản thân.
Xuân Quỳnh đã có một cách lí giải về nguồn gốc của vạn vật rất độc đáo. Trời sinh ra trước nhất không phải cây cối, muông thú mà là trẻ con. Lúc này, trái đất vẫn còn trần trụi, không có một ngọn cỏ hay dáng cây, mặt trời cũng chưa xuất hiện và bóng đêm thì bao trùm khắp mọi nơi.
“Trời sinh ra trước nhất
Chỉ toàn là trẻ con
Trên trái đất trụi trần
Không dáng cây ngọn cỏ
Mặt trời cũng chưa có
Chỉ toàn là bóng đêm
Không khí chỉ màu đen
Chưa có màu sắc khác”
Và mọi vật dần hình thành, để phục vụ cho nhu cầu của trẻ con. Đôi mắt của trẻ em rất sáng nhưng chưa thể nhìn thấy gì nên mặt trời xuất hiện cho trẻ con nhìn rõ. Trẻ em cần nhận biết màu sắc thì cây mới có màu xanh, hoa mới có màu đỏ. Âm thanh được trẻ con cảm nhận khi loài chim được sinh ra với tiếng hót. Dòng sông, biển cả, đám mây, con đường ra đời cũng là để phục vụ cuộc sống của trẻ con. Từ đó, có thể thấy rằng, trẻ con chính là trung tâm của mọi vật. Và tôi nhận ra được tình yêu thương sâu sắc của nhà thơ dành cho trẻ con.
Tiếp đến, nhà thơ lí giải về sự ra đời của những người thân trong gia đình. Trẻ con cần có sự chăm sóc, vậy là mẹ đã ra đời. Mẹ đã dành cho trẻ con sự chăm sóc từ khi mới sinh ra, cho đến khi lớn lên, trưởng thành. Mẹ nâng niu con trong bàn tay, chăm sóc con từ cái ăn đến giấc ngủ với lời ru, tiếng hát. Những lời ru đã mở ra cho trẻ con những hiểu biết về thế giới xung quanh. Không chỉ có mẹ, người bà cũng xuất hiện trong thế giới loài người để đem đến cho trẻ con:
“Biết trẻ con khao khát
Chuyện ngày xưa, ngày sau
Không hiểu là từ đâu
Mà bà về ở đó
Kể cho bao chuyện cổ…”
Tiếp theo là đến sự ra đời của người bố cũng được lí giải thật tinh tế:
“Muốn cho trẻ hiểu biết
Thế là bố sinh ra
Bố bảo cho biết ngoan
Bố dạy cho biết nghĩ
Rộng lắm là mặt bể
Dài là con đường đi
Núi thì xanh và xa
Hình tròn là trái đất…”
Bố đã dạy cho trẻ con nhiều kiến thức, kĩ năng như đâu là mặt bể, đâu là con đường, núi như thế nào và trái đất ra sao. Và khi đã có nói, rồi có chữ viết, có nền giáo dục. Con người được học hành và cuộc sống con người ngày một văn minh: biết mở trường dạy trẻ em học, biết đào tạo, biết “sinh ra thầy giáo” để dạy dỗ trẻ em.
Bài thơ “Chuyện cổ tích của loài người” đã đem đến cho tôi nhiều cảm xúc. Có thể khẳng định đây là một bài thơ hay của Xuân Quỳnh.
Cảm nhận bài thơ Chuyện cổ tích về loài người - Mẫu 2
Xuân Quỳnh là một nhà thơ nổi tiếng trong nền văn học Việt Nam. Chị sáng tác khá nhiều cho thiếu nhi, trong đó có thể kể đến bài thơ Chuyện cổ tích về loài người. Tác phẩm đã gợi cho tôi nhiều cảm xúc thú vị.
Nội dung của bài thơ kể về nguồn gốc ra đời của mọi vạn trong vũ trụ. Tác giả đã có những lí giải vô cùng độc đáo, dưới con mắt của một người yêu trẻ thơ. Khi Trái Đất vẫn còn trần trụi, không có một ngọn cỏ hay dáng cây, mặt trời cũng chưa xuất hiện và bóng đêm thì bao trùm khắp mọi nơi, thì trẻ con đã được sinh ra đầu tiên:
“Trời sinh ra trước nhất
Chỉ toàn là trẻ con
Trên trái đất trụi trần
Không dáng cây ngọn cỏ
Mặt trời cũng chưa có
Chỉ toàn là bóng đêm
Không khí chỉ màu đen
Chưa có màu sắc khác”
Và sau đó, mọi vận khác mới được sinh ra. Nguyên nhân của sự ra đời đó đều để phục vụ nhu cầu của trẻ em. Đôi mắt của trẻ em rất sáng nhưng chưa thể nhìn thấy nên mặt trời đã xuất hiện cho trẻ con nhìn rõ. Muốn cho trẻ em nhận biết màu sắc thì cây mới có màu xanh, hoa mới có màu đỏ. Để trẻ em cảm nhận được âm thanh thì loài chim được sinh ra với tiếng hót. Dòng sông ra đời để trẻ em có thể thoải thích tắm mát. Đến biển cả rộng lớn để trẻ em khám phá, phiêu lưu. Con đường xuất hiện cũng là để trẻ em tập đi.
Nhưng không chỉ có vậy, trẻ em cần có sự chăm sóc, cũng như tình yêu thương. Người mẹ đã ra đời để đem lại những thứ đó. Mẹ đã chăm sóc từ khi con nhỏ cho đến lúc lớn lên. Lời ru của mẹ đã trở thành một phần trong kí ức của trẻ em. Lời ru đã mở ra cho trẻ con những hiểu biết về thế giới xung quanh. Tác giả đã liệt kê ra các hình ảnh, màu sắc, hương vị xuất hiện từ lời ru của mẹ. Những câu thơ khiến mỗi người thấy thật cảm động, tự hào.
Và không chỉ có mẹ, người bà cũng xuất hiện và mang đến nhiều điều thật đẹp đẽ. Câu chuyện kể của bà đã làm nên tuổi thơ của trẻ em. Biết bao chuyện cổ được bà kể lại thật hấp dẫn. Qua mỗi câu chuyện, bà lại dạy cho trẻ em một bài học quý giá trong cuộc sống.
“Biết trẻ con khao khát
Chuyện ngày xưa, ngày sau
Không hiểu là từ đâu
Mà bà về ở đó
Kể cho bao chuyện cổ…”
Người bố cũng xuất hiện, dạy cho trẻ biết khám phá những điều mới mẻ trong cuộc sống: đâu là mặt bể, đâu là con đường, núi như thế nào và trái đất ra sao… Nhờ có bố, trẻ em biết thêm nhiều kiến thức trong cuộc sống. Nhưng bố không thể đồng hành mãi. Khi lớn lên, trẻ con sẽ đi học, vậy là trường lớp, bàn ghế, thầy cô đã xuất hiện.
Mọi thứ ra đời đều xoay quanh một nhân vật chính - trẻ em. Điều này khiến tôi cảm thấy thích thú, hấp dẫn. Cách lí giải của Xuân Quỳnh thất hóm hỉnh, mà gửi gắm một thông điệp sâu sắc. Giọng thơ nhẹ nhàng, vui vẻ cũng góp phần làm cho bài thơ thêm hấp dẫn hơn.
“Chuyện cổ tích của loài người” quả đúng là một câu chuyện độc đáo về loài người. Nhờ có bài thơ, tôi cảm thấy thêm yêu mến nhà thơ Xuân Quỳnh.
Cảm nhận bài thơ Chuyện cổ tích về loài người - Mẫu 3
Những bài thơ của Xuân Quỳnh viết cho thiếu nhi rất nhẹ nhàng, tình cảm. Chuyện cổ tích về loài người là một trong số đó. Qua bài thơ này, Xuân Quỳnh đã gửi gắm tình yêu thương đến trẻ con.
“Trời sinh ra trước nhất
Chỉ toàn là trẻ con
Trên trái đất trụi trần
Không dáng cây ngọn cỏ
Mặt trời cũng chưa có
Chỉ toàn là bóng đêm
Không khí chỉ màu đen
Chưa có màu sắc khác”
Dưới hình thức là một bài thơ, nhưng “Chuyện cổ tích về loài người” lại giống như một câu chuyện kể nguồn của con người. Khi trái đất vẫn còn trần trụi, không có một dáng cây hay ngọn cỏ. Ánh sáng của mặt trời cũng chưa xuất hiện, chỉ toàn là bóng đêm Không khí chỉ màu đen, vẫn chưa có màu sắc khác. Trời đã sinh ra trẻ con đầu tiên. Một cách lí giải độc đáo, khác hẳn với quy luật tự nhiên. Nhưng qua đó, chúng ta thấy được tình yêu mà tác giả dành cho trẻ con.
Trẻ con được sinh ra trước nhất. Sau đó, mọi vật ra đời đều nhằm đáp ứng nhu cầu của trẻ con. Đôi mắt của trẻ em rất sáng nhưng chưa thể nhìn thấy gì, vì vậy mặt trời nhô cao để chiếu sáng vạn vật, giúp trẻ con nhìn rõ. Cây, cỏ ra đời giúp trẻ con có thể phân biệt được màu sắc. Chim chóc ra đời giúp trẻ con cảm nhận được âm thanh. Dòng sông, đám mây, biển cả giúp trẻ con biết cảm nhận về giá trị cuộc sống. Còn con đường xuất hiện là giúp trẻ con tập đi… Mọi vật trên trái đất xuất hiện đều xoay quanh cuộc sống của trẻ con.
Và rồi, sự xuất hiện của mẹ, bà hay bố cũng thật đặc biệt. Bởi trẻ con cần tình yêu thương, nên mẹ đã xuất hiện:
"Nhưng còn cần cho trẻ
Tình yêu và lời ru
Cho nên mẹ sinh ra
Để bế bồng chăm sóc”
Mẹ xuất hiện cùng với tình yêu thương vô bờ và lời hát ru ngọt ngào. Đôi bàn tay mẹ đã bế bồng, chăm sóc trẻ con. Lời ru của mẹ đưa con vào giấc ngủ yên bình, để trẻ con lớn khôn từng ngày.
Trong quá trình trưởng thành, những câu chuyện của bà kể đã đồng hành cùng trẻ con. Người bà xuất hiện cũng từ đó:
"Biết trẻ con khao khát
Chuyện ngày xưa, ngày sau
Không hiểu là từ đâu
Mà bà về ở đó
Kể cho bao chuyện cổ…”
Chuyện về cô Tấm dịu hiền, tên Lí Thông độc ác… qua lời kể của bà trở nên hấp dẫn hơn. Đồng thời, bà còn muốn gửi gắm vào đó là bài học về cội nguồn và văn hóa của dân tộc, hướng đến cách sống hiền lành, lương thiện.
Khi lớn khôn, trẻ con sẽ muốn khám phá, học hỏi. Chính vì vậy, bố đã sinh ra để dạy cho trẻ con nhiều điều bổ ích trong cuộc sống:
“Muốn cho trẻ hiểu biết
Thế là bố sinh ra
Bố bảo cho biết ngoan
Bố dạy cho biết nghĩ
Rộng lắm là mặt bể
Dài là con đường đi
Núi thì xanh và xa
Hình tròn là trái đất…”
Bố đã uốn nắn trẻ con nên người, từ suy nghĩ đến hành động. Bố còn là người giải đáp cho trẻ con những thắc mắc về cuộc sống. Nhưng bố không thể ở bên trẻ con mãi. Thế là trường học đã xuất hiện, với thầy cô:
“Chữ bắt đầu có trước
Rồi có ghế có bàn
Rồi có lớp có trường
Và sinh ra thầy giáo”
Có trường học, trẻ con được học hỏi những kiến thức bổ ích trong cuộc sống. Đó chính là biểu hiện của một xã hội văn minh, hiện đại.
Bài thơ “Chuyện cổ tích về loài người” đã kể về nguồn gốc của trái đất, con người thật thú vị, dễ hiểu. Đọc bài thơ, chúng ta như được đọc những truyện cố tích xa xưa.
Cảm nhận bài thơ Chuyện cổ tích về loài người - Mẫu 4
“Chuyện cổ tích về loài người” của Xuân Quỳnh đã đem đến cho người đọc những lí giải thú vị về nguồn gốc của loài người.
Khổ thơ đầu tiên đã cho chúng ta hình dung được cuộc sống trên trái đất khi mới có loài người “chỉ toàn là trẻ con”. Trái đất vẫn còn hoang sơ “trụi trần”, chưa có màu xanh, “không dáng cây ngọn cỏ”:
“Trời sinh ra trước nhất
Chỉ toàn là trẻ con
Trên trái đất trụi trần
Không dáng cây ngọn cỏ
Mặt trời cũng chưa có
Chỉ toàn là bóng đêm
Không khí chỉ màu đen
Chưa có màu sắc khác”
Đến các khổ thơ tiếp theo, cuộc sống loài người ngày càng tiến bộ, văn minh. Mặt trời chiếu rọi ánh sáng khắp trái đất, đem lại sự sống cho muôn loài.
Trẻ em cần có sự chăm sóc, tình yêu thương của người mẹ. Vậy nên mẹ đã xuất hiện trong cuộc đời:
“Cho nên mẹ sinh ra
Để bế bồng chăm sóc
Mẹ mang về tiếng hát
Từ cái bống cái bang
Từ cái hoa rất thơm
Từ cánh cò rất trắng
Từ vị gừng rất đắng
Từ vết lấm chưa khô
Từ đầu nguồn cơn mưa
Từ bãi sông cát vắng…”
Sau đó, người bà đã đến với thế giới để giúp trẻ con hiểu hơn về những nét đẹp của đất nước, văn hóa:
“Biết trẻ con khao khát
Chuyện ngày xưa, ngày sau
Không hiểu là từ đâu
Mà bà về ở đó
Kể cho bao chuyện cổ
Chuyện con cóc, nàng tiên
Chuyện cô Tấm ở hiền
Thằng Lý Thông ở ác…
Mái tóc bà thì bạc
Con mắt bà thì vui
Bà kể đến suốt đời
Cũng không sao hết chuyện”
Khi trí tuệ của trẻ em ngày càng phát triển. Bởi vậy mà cần có sự dạy dỗ của người bố. Nhờ “bố bảo”, “bố dạy” mà trẻ em “biết ngoan”, “biết nghĩ”. Con người mở rộng tầm hiểu biết, ngày một khám phá mọi sự vật, mọi hiện tượng xung quanh:
“Rộng lắm là mặt bể
Dài là con đường đi
Núi thì xanh và xa
Hình tròn là trái đất”
Nhà thơ lại tiếp tục lí giải sự ra đời của tiếng nói, rồi có chữ viết, có nền giáo dục. Con người được học hành và cuộc sống con người ngày một văn minh: biết mở trường dạy trẻ em học, biết đào tạo, biết “sinh ra thầy giáo” để dạy dỗ trẻ em:
“Chữ bắt đầu có trước
Rồi có ghế có bàn
Rồi có lớp có trường
Và sinh ra thầy giáo”
Lớp, trường, bàn, ghế, cái bảng, cục phấn, chữ viết, ông thầy... là những biểu tượng thể hiện sự thay đổi kì diệu cuộc sống loài người trên trái đất ngày một văn minh. Dưới ánh sáng mặt trời, loài người được sống trong ánh sáng của khoa học, của giáo dục, ánh sáng của văn minh:
Người đọc đã cảm nhận được lòng yêu trẻ của tác giả được thể hiện trong bài thơ Chuyện cổ tích về loài người hết sức đằm thắm, nồng hậu.
Cảm nhận bài thơ Chuyện cổ tích về loài người - Mẫu 5
Đến với Chuyện cổ tích về loài người, Xuân Quỳnh đã lí giải cho người đọc về nguồn gốc của loài người một cách độc đáo mà thú vị:
“Trời sinh ra trước nhất
Chỉ toàn là trẻ con
Trên trái đất trụi trần
Không dáng cây ngọn cỏ
Mặt trời cũng chưa có
Chỉ toàn là bóng đêm
Không khí chỉ màu đen
Chưa có màu sắc khác”
Đầu tiên là sự ra đời của loài người. Đó là khi trái đất vẫn còn trần trụi, không có một dáng cây hay ngọn cỏ. Ánh sáng của mặt trời cũng chưa xuất hiện, chỉ toàn là bóng đêm. Trời đã sinh ra trẻ em đầu tiên - đây chính là cách lý giải nguồn gốc có phần trái ngược với thực tế.
Sau đó, tác giả lại lí giải cho người đọc về sự ra đời của mọi vật. Tất cả bắt nguồn từ trẻ em. Đôi mắt của trẻ em rất sáng nhưng chưa thể nhìn thấy gì, vì vậy mặt trời xuất hiện cho trẻ con nhìn rõ. Để giúp trẻ con nhận biết màu sắc thì cây mới có màu xanh, hoa mới có màu đỏ. Không chỉ màu sắc mà còn có âm thanh được trẻ con cảm nhận khi loài chim được sinh ra với tiếng hót. Dòng sông, biển cả, đám mây, con đường ra đời cũng là để phục vụ cuộc sống của trẻ con. Qua việc lí giải này, người đọc thấy được tình yêu thương sâu sắc của nhà thơ dành cho trẻ em.
Không chỉ là thiên nhiên, mà trẻ em cần có được tình yêu thương của những người thân trong gia đình. Đầu tiên là sự ra đời của mẹ:
"Nhưng còn cần cho trẻ
Tình yêu và lời ru
Cho nên mẹ sinh ra
Để bế bồng chăm sóc”
Người mẹ ra đời đem đến cho trẻ em nhiều tình yêu thương, sự chăm sóc. Trẻ con cần có bàn tay dịu dàng chăm sóc, lời hát ru ngọt ngào của người mẹ. Bởi vậy mà mẹ xuất hiện để đem đến tình yêu thương bao la. Những câu thơ được mở đầu bằng chữ “từ” nhằm khẳng định nguồn gốc ra đời của lời ru. Thế mới thấy được tình cảm mẫu tử thiêng liêng.
Không chỉ mẹ, người bà ra đời để giúp cho trẻ em hiểu hơn về văn hóa của quê hương, đất nước:
"Biết trẻ con khao khát
Chuyện ngày xưa, ngày sau
Không hiểu là từ đâu
Mà bà về ở đó
Kể cho bao chuyện cổ…”
Qua những câu chuyện đó, điều mà bà muốn gửi gắm đó chính là cội nguồn và văn hóa của dân tộc, hướng đến cách sống hiền lành, lương thiện.
Thời gian qua đi, trẻ con ngày càng lớn khôn. Trí tuệ cũng ngày càng phát triển. Chính vì vậy, bố đã sinh ra để dạy cho trẻ con nhiều điều bổ ích trong cuộc sống:
“Muốn cho trẻ hiểu biết
Thế là bố sinh ra
Bố bảo cho biết ngoan
Bố dạy cho biết nghĩ
Rộng lắm là mặt bể
Dài là con đường đi
Núi thì xanh và xa
Hình tròn là trái đất…”
Nhờ “bố bảo”, “bố dạy” mà trẻ em “ biết ngoan”, “biết nghĩ”. Con người mở rộng tầm hiểu biết, ngày một khám phá mọi sự vật, mọi hiện tượng xung quanh. Không chỉ vậy, khi cuộc sống ngày càng phát triển, trường học đã ra đời. Đó chính là biểu hiện của một xã hội văn minh. Lớp, trường, bàn, ghế, cái bảng, cục phấn, chữ viết, ông thầy.. là những biểu tượng thể hiện sự thay đổi kỳ diệu cuộc sống loài người trên trái đất ngày một văn minh.
Như vậy, Xuân Quỳnh đã đem đến cho người đọc những cảm nhận sâu sắc qua bài thơ Chuyện cổ tích về loài người. Chúng ta thấy được tình yêu thương, cũng như thông điệp rằng hãy chăm sóc và nâng niu trẻ em mà nhà thơ muốn gửi gắm.
Cảm nhận bài thơ Chuyện cổ tích về loài người - Mẫu 6
Xuân Quỳnh là một nhà thơ nữ tiêu biểu. Chuyện cổ tích về loài người là một trong những tác phẩm tiêu biểu của chị.
Bài thơ đã đưa ra một lí giải về nguồn gốc của loài người. Tác giả đã hình dung được cuộc sống trên trái đất khi mới có loài người “chỉ toàn là trẻ con”. Trái đất khi đó vẫn còn trần trụi, không có một ngọn cỏ hay dáng cây, mặt trời cũng chưa xuất hiện và bóng đêm thì bao trùm khắp mọi nơi.
“Trời sinh ra trước nhất
Chỉ toàn là trẻ con
Trên trái đất trụi trần
Không dáng cây ngọn cỏ
Mặt trời cũng chưa có
Chỉ toàn là bóng đêm
Không khí chỉ màu đen
Chưa có màu sắc khác”
Và trời đã sinh ra trẻ em đầu tiên. Sau đó, tác giả lại lí giải cho người đọc về sự ra đời của mọi vật. Nguyên nhân của sự ra đời đó đều để phục vụ nhu cầu của trẻ em. Trước tiên là đôi mắt của trẻ em rất sáng nhưng chưa thể nhìn thấy gì, vì vậy mặt trời xuất hiện cho trẻ con nhìn rõ. Hay muốn trẻ em nhận biết màu sắc thì cây mới có màu xanh, hoa mới có màu đỏ. Không chỉ màu sắc mà còn có âm thanh được trẻ con cảm nhận khi loài chim được sinh ra với tiếng hót. Dòng sông, biển cả, đám mây, con đường ra đời cũng là để phục vụ cuộc sống của trẻ con. Người đọc có thể cảm nhận được tình yêu thương sâu sắc của nhà thơ đối với trẻ em.
Tình cảm mẫu tử thiêng liêng đã được tác giả nhắc đến qua nguồn gốc về sự ra đời của mẹ. Trẻ con cần có sự chăm sóc, vậy là mẹ đã ra đời. Người mẹ đã dành cho trẻ con sự chăm sóc từ khi mới sinh ra, cho đến khi lớn lên, trưởng thành. Người mẹ nâng niu con trong bàn tay, chăm sóc con từ cái ăn đến giấc ngủ với lời ru, tiếng hát. Những lời ru đã mở ra cho trẻ con những hiểu biết về thế giới xung quanh. Tác giả đã liệt kê ra các hình ảnh, màu sắc, hương vị xuất hiện từ lời ru của mẹ. Những câu thơ khiến mỗi người thấy thật cảm động, tự hào. Không chỉ có mẹ, người bà cũng xuất hiện trong thế giới loài người để đem đến cho trẻ con:
“Biết trẻ con khao khát
Chuyện ngày xưa, ngày sau
Không hiểu là từ đâu
Mà bà về ở đó
Kể cho bao chuyện cổ…”
Tiếp đến, sự ra đời của bố cũng được lí giải thật tinh tế. Nhờ sự dạy dỗ của bố mà trẻ em trở nên trưởng thành hơn. Bố còn là người dạy cho trẻ biết khám phá những điều mới mẻ trong cuộc sống: đâu là mặt bể, đâu là con đường, núi như thế nào và trái đất ra sao… Khi đã có nói, rồi có chữ viết, có nền giáo dục. Con người được học hành và cuộc sống con người ngày một văn minh: biết mở trường dạy trẻ em học, biết đào tạo, biết “sinh ra thầy giáo” để dạy dỗ trẻ em.
Như vậy, bài thơ “Chuyện cổ tích của loài người” đã đem đến cho chúng ta một cách lí giải thú vị về nguồn gốc của con người. Bài thơ thật hấp dẫn, sáng tạo và chan chứa yêu thương.
Cảm nhận bài thơ Chuyện cổ tích về loài người - Mẫu 7
“Chuyện cổ tích về loài người” là một trong những tác phẩm của Xuân Quỳnh đã đem đến cho tôi những cảm nhận sâu sắc.
Bài thơ mở đầu bằng việc lí giải nguồn gốc của trái đất, cũng như mọi sự vật trên trái đất:
“Trời sinh ra trước nhất
Chỉ toàn là trẻ con
Trên trái đất trụi trần
Không dáng cây ngọn cỏ
Mặt trời cũng chưa có
Chỉ toàn là bóng đêm
Không khí chỉ màu đen
Chưa có màu sắc khác”
Thật là thú vị khi đọc những câu thơ đầu tiên. Cách lí giải của Xuân Quỳnh thật độc đáo. Trẻ em được trời sinh ra trước nhất. Sau đó, để đáp ứng nhu cầu của trẻ em mà các sự vật khác lần lượt ra đời. Đôi mắt của trẻ em rất sáng nhưng chưa thể nhìn thấy. Vậy nên mặt trời xuất hiện cho trẻ con nhìn rõ. Màu xanh của cây cỏ, màu đỏ bông hoa giúp trẻ con nhận biết màu sắc. Cây cối, lá cỏ đã giúp trẻ con cảm nhận về kích thước. Tiếng chim hót, tiếng gió thổi cho trẻ con cảm nhận âm thanh. Dòng sông ra đời giúp trẻ con có nước để tắm. Biển xuất hiện để trẻ con suy nghĩ. Con đường hình thành để trẻ con tập đi.
Và rồi tiếp đến là sự ra đời của những người thân trong gia đình. Đầu tiên là tình mẫu tử thiêng liêng, đáng quý nhất:
"Nhưng còn cần cho trẻ
Tình yêu và lời ru
Cho nên mẹ sinh ra
Để bế bồng chăm sóc
Mẹ mang về tiếng hát
Từ cái bống cái bang
Từ cái hoa rất thơm
Từ cánh cò rất trắng
Từ vị gừng rất đắng
Từ vết lấm chưa khô
Từ đầu nguồn cơn mưa
Từ bãi sông cát vắng..."
Mẹ là người ra đời đầu tiên. Mẹ đã đem đến lời ru cho trẻ con. Trong lời ru đó đã gửi gắm âm thanh, mùi vị, hương sắc, hình dáng... của thiên nhiên để con trẻ cảm nhận. Lời ru cũng như tình yêu của mẹ đều có nhiều sắc thái, cung bậc khác nhau, tự nhiên như trời đất vốn có.
Khi lớn hơn, người bà sẽ ra đời để kể cho trẻ con nghe thật nhiều những câu chuyện hay:
"Biết trẻ con khao khát
Chuyện ngày xưa, ngày sau
Không hiểu là từ đâu
Mà bà về ở đó
Kể cho bao chuyện cổ
Chuyện con cóc, nàng tiên
Chuyện cô Tấm ở hiền
Thằng Lý Thông ở ác…
Mái tóc bà thì bạc
Con mắt bà thì vui
Bà kể đến suốt đời
Cũng không sao hết chuyện"
Tiếp đến, bố đã xuất hiện và “bố bảo”, “bố dạy” mà trẻ em “ biết ngoan”, “biết nghĩ”. Khi trẻ con lớn dần lên, và cần biết thêm nhiều kiến thức. Vậy là trường học được mở ra để dạy trẻ em học, thầy cô giáo chính là người cung cấp kiến thức, dạy dỗ trẻ em nên người. Lớp, trường, bàn, ghế, cái bảng, cục phấn, chữ viết, thầy giáo à những biểu tượng thể hiện sự thay đổi kỳ diệu cuộc sống loài người trên trái đất ngày một văn minh. Có thể thấy rằng, Xuân Quỳnh đã kể một câu chuyện thật thú vị về con người.
Bài thơ của Xuân Quỳnh đã đem đến một lí giải thú vị về nguồn gốc loài người. Qua đây, người đọc hiểu thêm về tình yêu thương của nhà thơ dành cho trẻ em.
Link Download chính thức:
Các phiên bản khác và liên quan:
- Tuankiet NguyentheThích · Phản hồi · 4 · 13/01/23
- Nguyễn Khánh ThiThích · Phản hồi · 2 · 22/11/22