Tập làm văn lớp 3: Kể lại từng đoạn câu chuyện Ai có lỗi bằng lời của em (2 mẫu) Kể chuyện lớp 3 - Tuần 2
Eballsviet.com sẽ giới thiệu bài Tập làm văn lớp 3: Kể lại từng đoạn câu chuyện Ai có lỗi bằng lời của em, giúp học sinh chuẩn bị thật tốt cho tiết kể chuyện.
Tài liệu bao gồm 2 bài văn mẫu còn giúp học sinh củng cố kỹ năng kể chuyện, cũng như tích lũy vốn từ để viết văn ngày càng hay hơn. Vậy mời các em học sinh lớp 3 cùng theo dõi bài viết sau đây.
Kể lại từng đoạn câu chuyện Ai có lỗi bằng lời của em
Kể lại từng đoạn câu chuyện Ai có lỗi - Mẫu 1
Trong giờ tập viết, tôi đang nắn nót viết từng chữ. Bỗng nhiên, Cô-rét-ti chạm vào khuỷu tay vào tôi, khiến cho cây bút nguệch ra một đường rất xấu. Tôi rất giận. Còn Cô-rét-ti thì mỉm cười đáp: “Mình không cố ý đâu!”
Nụ cười của cậu làm tôi thêm tức giận. Tôi thầm nghĩ cậu vừa được phần thưởng nên mới kiêu căng. Một lát sau, tôi liền đẩy Cô-rét-ti một cái. Trang tập viết của cậu bị hỏng. Câu ta hỏi tôi: “Cậu cố ý đúng không?”. Tôi định trả lời, nhưng thầy giáo đã nhìn xuống. Cô-rét-ti nói thêm: “Lát nữa ta gặp nhau ở cổng”.
Cơn giận lắng xuống. Tôi cảm thấy hối hận. Tôi thầm nghĩ có lẽ Cô-rét-ti không cố ý chạm vào khuỷu tay tôi thật. Tôi lén nhìn Cô-rét-tin, thấy vai áo cậu bị sứt chỉ. Tôi muốn xin lỗi cậu nhưng lại không đủ can đảm.
Tan học, tôi thấy Cô-rét-ti đi theo mình. Tôi đứng lại, rút cây thước kẻ cầm tay. Cậu ta đi tới, tôi giơ thước lên.
Cô-rét-tin liền nói với tôi:
- Ấy đừng! Ta lại thân nhau như trước đi!
Tôi ngạc nhiên lắm. Nhưng rồi hiểu ra, tôi liền chạy tới ôm chầm lấy cậu. Cô-rét-tin nói:
- Chúng ta sẽ không giận nhau nữa, En-ri-cô nhé ?
- Không bao giờ.
Về nhà, tôi kể chuyện cho bố nghe, nghĩ rằng bố sẽ cảm thấy vui. Nhưng bố lại nói với tôi: “Đáng lẽ chính con phải xin lỗi bạn vì con có lỗi. Thế mà con lại giơ thước dọa đánh bạn”.
Kể lại từng đoạn câu chuyện Ai có lỗi - Mẫu 2
Tôi đang nắn nót viết từng chữ thì Cô-rét-ti chạm vào khuỷu tay vào tôi, khiến cho cây bút nguệch ra một đường rất xấu. Tôi giận dữ nhìn Cô-rét-ti Nhưng cậu lại mỉm cười đáp: “Xin lỗi, mình không cố ý đâu!”.
Nụ cười của Cô-rét-ti khiến tôi tức giận lắm. Tôi cho rằng chắc cậu vừa được nhận phần thưởng nên mới tỏ ra kiêu căng. Để trả thù, tôi đã đẩy Cô-rét-ti một cái khiến cả trang viết của cậu bị hỏng. Câu ta đỏ mặt, giơ tay nói với tôi: “Cậu cố ý nhé!”. Thầy giáo nhìn xuống, Cô-rét-ri liền hạ tay xuống. Cậu còn nói thêm: “Lát nữa ta gặp nhau ở cổng”.
Cơn giận lắng xuống. Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận. Tôi nghĩ có lẽ Cô-rét-tin không cố ý thật. Tôi lén nhìn Cô-rét-tin, thấy vai áo cậu bị sứt chỉ. Chắc do cậu đã giúp mẹ vác củi. Tôi muốn xin lỗi cậu nhưng lại không đủ can đảm.
Sau khi tan học, thấy Cô-rét-ti đi theo. Tôi đứng lại, rút cây thước kẻ cầm trên tay. Cậu ta đi tới, tôi giơ thước lên, lo lắng:
- Đừng!
Cô-rét-ti mỉm cười với tôi rồi nói:
- Chúng ta đừng giận nhau nữa, hãy trở lại thân thiết như trước nhé?
Tôi ngạc nhiên lắm, lén nhìn Cô-rét-ti. Cậu vẫn mỉm cười hiền hậu với tôi. Tôi liền chạy đến ôm chầm lấy cậu. Cậu hỏi lại:
- Chúng ta sẽ không giận nhau nữa, En-ri-cô nhé?
- Không, không bao giờ!
Về nhà, tôi đem chuyện xảy ra kể cho bố nghe. Tôi cứ nghĩ bố sẽ vui. Nhưng bố lại nói với tôi: “Đáng lẽ chính con phải xin. Vì con mới là người có lỗi. Thế mà con lại giơ thước dọa đánh bạn”.