Bài văn mẫu Lớp 6: Bài viết số 6 (Đề 1 đến Đề 5) Tuyển tập 25 bài văn mẫu lớp 6 hay nhất
Bài văn mẫu Lớp 6: Bài viết số 6 (Đề 1 đến Đề 5) gồm 25 bài văn mẫu từ đề 1 đến đề 5 của bài viết số 6 lớp 6. Giúp các em tham khảo, có thêm ý tưởng, hoàn thiện bài viết số 6 của mình đạt kết quả cao.
Bài viết số 6 lớp 6 gồm 5 đề như sau:
Đề 1: Em hãy viết bài văn tả người thân yêu và gần gũi nhất với mình (ông, bà, cha, mẹ, anh, chị, em...).
Đề 2: Hãy miêu tả hình ảnh mẹ hoặc cha trong những trường hợp sau:
- Lúc em ốm.
- Khi em mắc lỗi.
- Khi em làm được một việc tốt.
Đề 3: Hãy tả lại hình ảnh một cụ già đang ngồi câu cá bên hồ.
Đề 4: Em đã có dịp xem vô tuyến, phim ảnh, báo chí, sách vở về hình ảnh một người lực sĩ đang cử tạ. Hãy miêu tả lại hình ảnh ấy.
Đề 5: Em hãy tả lại một người nào đó tuỳ theo ý thích của bản thân mình.
Bài văn mẫu Lớp 6: Bài viết số 6 (Đề 1 đến Đề 5)
Bài viết số 6 lớp 6 đề 1
Bài viết số 6 lớp 6 đề 1 - Mẫu 1
Gia đình có vai trò quan trọng đối với mỗi con người. Bởi ở đó có những người luôn yêu thương chúng ta. Với em, gia đình là nơi có bà nội - người yêu thương em nhất trên đời.
Bà em đã gần bảy mươi tuổi, nhưng bà vẫn còn minh mẫn lắm. Dáng người bà nhỏ, lưng của bà đã bị còng xuống. Đó là dấu ấn còn lại của cả một cuộc đời nhọc nhằn vất vả. Biết bao năm tháng bà đã làm việc cần mẫn để nuôi gia đình. Bà có một khuôn mặt phúc hậu. Mái tóc đã bạc trắng. Làn da in hằn dấu vết của thời gian nhưng vẫn toát lên vẻ hồng hào tươi sáng. Đôi mắt của bà đã mờ đục đi nhiều. Nhưng cái nhìn trìu mến không vì thế mà bị phai nhòa, em có thể cảm nhận được từ ánh nhìn của bà là cả bầu trời yêu thương với con cháu. Trong mắt của em, bà vẫn đẹp - một vẻ đẹp hiền từ như những bà tiên trong truyện cổ tích.
Đôi bàn tay với những nếp nhăn nheo nhưng rất ấm áp. Đôi bàn đại đã làm lụng lo cơm ăn áo mặc cho cả gia đình. Em vẫn thường ngồi bên nghe bà kể chuyện, rồi nắm lấy bàn tay bà áp lên gò má của mình. Hơi ấm mà bàn tay mà mang lại như một nguồn sức sống ấm nóng sưởi ấm tâm hồn em. Những vất vả trong cuộc sống vẫn không làm mất đi sức khỏe và sự minh mẫn của bà. Bà nội của em vẫn có thói quen tập thể dục buổi sáng đều đặn. Bà vẫn nhớ rõ những câu chuyện ngày xưa để kể cho em nghe. Nhờ có bà mà em đã thấu hiểu hơn nỗi khổ cực của nhân dân ta trong những năm chiến tranh ác liệt. Buổi tối đến, em thường ngủ cùng bà, rúc đầu vào cánh tay của bà nghe bà kể cho những câu chuyện cổ tích.
Bà nội đã chăm sóc từ khi em còn rất nhỏ. Cho đến bây giờ, bà cũng là người dạy dỗ em những bài học bổ ích. Em lớn lên nhờ có sự chăm sóc ân cần và ấm áp, nhờ những cái ôm động viên, những cái xoa đầu khích lệ. Bà còn dạy em phải biết yêu thương, biết chia sẻ với mọi người. Nhờ có sự động viên của bà mà em đã cố gắng học tập thật tốt để tương lai sẽ trở thành một người có ích cho xã hội.
Em hy vọng bà sẽ luôn khỏe mạnh để sống với em thật lâu hơn nữa. Từ tận đáy lòng, em muốn gửi lời yêu thương đến người bà của mình.
Bài viết số 6 lớp 6 đề 1 - Mẫu 2
Tôi đã từng nghe rằng “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ”, quả thật đúng như vậy. Cả đời này mẹ vất vả, cực nhọc nuôi tôi khôn lớn, trưởng thành. Sớm hôm tảo tần, dạy dỗ tôi nên người. Trong cuộc đời này, người mà tôi yêu quý, kính trọng nhất chính là mẹ.
Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, mẹ là giáo viên mầm non. Mẹ có dáng người bé nhỏ, mái tóc xoăn tự nhiên xõa dài xuống hai vai. Khuôn mặt mẹ hơi tròn, nước da trắng hồng, mịn màng nhưng cũng đã bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn. Đôi mắt mẹ mang một màu đen huyền bí, dịu dàng và ấm áp. Mẹ có nụ cười tươi, mẹ tôi rất ít khi cười, chỉ có những chuyện rất vui và hạnh phúc mới khiến mẹ cười. Đôi bàn tay mẹ mềm mại như nhung, ấm áp như ánh nắng mặt trời. Đôi bàn tay ấy khéo léo tạo ra những món đồ chơi xinh xắn, nấu lên những món ăn tuyệt vời.
Mẹ là người giản dị vô cùng. Mẹ mua cho anh em tôi hết quần này, đến áo kia, nhưng riêng mẹ chỉ có vài bộ quần áo. Bộ áo dài màu tím nhạt mẹ dùng mặc vào những ngày lễ tết, bộ quần áo đi làm đã mặc vài năm nhưng mẹ chưa hề may mới. Ở nhà mẹ mặc những bộ quần áo hoa thoải mái rộng rãi.
Không chỉ vậy, mẹ còn là một người phụ nữ dịu dàng, ấm áp, chu đáo, tốt bụng. Mẹ làm giáo viên nên công việc rất bận bịu, phải soạn giáo án, làm đồ dùng cho học sinh,… nhưng mẹ vẫn luôn sắp xếp công việc một cách chu toàn. Mẹ vừa hoàn thành tốt công việc ở trường lại vừa là một người phụ nữ đảm đang trong gia đình. Có mẹ ở nhà mọi việc trong gia đình luôn tươm tất, bố con tôi chẳng phải lo lắng gì từ miếng ăn, giấc ngủ. Mẹ tôi tựa như một cô Tấm vậy. Với con cái mẹ vừa hiền từ lại vừa rất nghiêm khắc. Những lúc tôi mắc lỗi, làm điều sai mẹ luôn nghiêm khắc chỉ ra những lỗi lầm và yêu cầu tôi lần sau không được tái phạm. Mẹ luôn ân cần chỉ bảo cho tôi trong từng câu nói, dáng đi, …để tôi trở thành con người có văn hóa. Đối với hàng xóm mẹ rất tốt bụng, luôn giúp đỡ tận tình khi mọi người nhờ cậy mẹ. Mẹ sẽ chẳng quản ngại mua cho người này gói bánh, làm cho người kia hộp quà,… mẹ làm bằng tất cả sự chân thành của mình. Bởi vậy mẹ luôn được mọi người yêu quý, tôn trọng.
Tôi còn nhớ mãi lần ấy tôi bị ốm nặng mẹ đã ngày đêm bên cạnh chăm lo cho tôi. Những ngày tôi ốm nằm trong bệnh viện, mẹ không rời tôi nửa bước. Đôi mắt tinh anh, nhanh nhẹn của mẹ trũng sâu xuống, những giọt nước mắt mẹ lăn dài trên má khi thấy tôi mê man chưa tỉnh. Đôi bàn tay ấm áp của mẹ nắm chặt lấy tay tôi không rời. Khi tôi tỉnh lại, ánh mắt mẹ rạng rỡ hẳn lên, mẹ khẽ nói: “con yêu của mẹ”, giọng mẹ mới ấm áp và yên bình làm sao. Nghe giọng mẹ tôi thấy mình khỏe hẳn lên. Nhìn vệt nước mắt còn chưa kịp khô trên hai gò má, đôi mắt thâm quầng, làn da sạm đi vì thức khuya, tôi thương mẹ biết nhường nào. Mẹ tôi là vậy, luôn yêu thương, quan tâm chăm sóc cho gia đình chẳng hề nghĩ đến bản thân. Mẹ cả một đời hy sinh vì tôi, chỉ mong tôi khôn lớn, trưởng thành và trở thành người có ích.
Cả đời này mẹ đã không quản vất vả mà hi sinh cho gia đình. Mẹ là người mang đến hơi ấm tình yêu cho gia đình, không có mẹ cũng giống như thiên nhiên mất đi ánh mặt trời. Mẹ là nguồn ánh sáng tiếp cho tôi niềm tin, hy vọng, mẹ cho tôi động lực để không ngừng nỗ lực, phấn đấu vươn lên. Tôi tự hứa với bản thân phải cố gắng học tập thật tốt để đền đáp công ơn sinh thành, dưỡng dục của mẹ.
........
Bài viết số 6 lớp 6 đề 2
Bài viết số 6 lớp 6 đề 2 - Mẫu 1
Có những ngọt ngào không gọi thành tên, có những yêu thương không nói hết bằng lời. Mẹ chính là những ngọt ngào, yêu thương kì diệu đó. Hình ảnh mẹ cha có lẽ là động lực theo chúng ta suốt cả cuộc đời. Những hình ảnh chân thực và xúc động nhất với tôi là hình ảnh của mẹ khi chăm tôi ốm.
Từ thuở lọt lòng cho tới khi khôn lớn, cắp sách tới trường, tôi như cô công chúa nhỏ trong vòng tay cha mẹ. Sự chiều chuộng và quan tâm của mẹ, của cha khiến tôi nảy sinh tính cách ỉ lại, bướng bỉnh. Một buổi chiều nắng gắt, tôi bỏ ngoài tai lời dặn của mẹ, không mang theo áo mưa mà đến trường. Nhìn ánh nắng rực rỡ nhảy nhót khắp nơi, tôi thầm nghĩ trời sẽ chẳng đổ mưa. Nhưng khi tiếng trống tan trường vừa vang lên, mây đen ở đâu ùn ùn kéo tới, sấm chớp lóe lên từng hồi. Trời tuôn mưa, mưa xối xả, ào ào như trút nước. Mẹ đi làm đến tối muộn nên tôi ngang nhiên đội mưa về nhà. Cơn mưa rào đột ngột đã khiến tôi ướt như chuột lột. Tôi vội vàng thay quần áo nhưng không ngăn được cơ thể run lên vì dầm mưa quá lâu.
Đêm hôm ấy, tôi mê man sốt cao. Đầu óc choáng váng, nhiệt độ lên tới 38,5. Bố đi làm xa, mẹ phát hiện tôi lên cơn sốt, vô cùng hoảng sợ và lo lắng. Giữa đêm khuya, các tiệm thuốc đều đã đóng cửa. Trong nhà chỉ có một vỉ thuốc hạ sốt. Tôi ngoan ngoãn nằm trên giường nhìn mẹ đi đi lại lại, trở ra rồi trở vào. Mẹ nhẹ nhàng mở tủ, lấy thuốc hạ sốt và nước ấm, ân cần đỡ tôi ngồi dậy để cho tôi uống. Đôi bàn tay gầy gầy của mẹ cẩn thận sờ lên trán tôi. Thấy nhiệt độ vẫn không thay đổi, đôi mắt mẹ ánh lên lo lắng. Mẹ nhẹ nhàng bưng chậu nước, nhúng khăn mặt rồi đắp lên vầng trán nóng bừng bừng của tôi. Thỉnh thoảng, mẹ lại lật khăn, thay nước. Tay mẹ xoa nhẹ lưng, giọng nói thân thương đều đều vang bên tai tôi, đưa tôi vào giấc ngủ yên bình. Những lúc giật mình tỉnh giấc, tôi thấy mẹ vẫn túc trực bên cạnh. Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng, giọng mẹ nhỏ nhẹ mà đầy quan tâm: “Khó chịu hả con”. Mẹ vội sờ trán tôi, thấy tôi chậm chạp lắc đầu và nhiệt độ dần giảm mới thở phào nhẹ nhõm. Cả đêm dài trôi qua như vậy, mẹ có lẽ chưa hề chợp mắt một giây phút nào.
Sáng hôm sau, mưa tạnh. Ánh nắng ấm áp len lỏi ngoài cửa sổ và tiếng chim hót líu lo bên ngoài đánh thức tôi khỏi giấc ngủ say. Tôi cựa mình, đưa mắt tìm mẹ. Nhìn một hồi lâu, tôi vẫn không thấy bóng dáng mẹ đâu cả. Tôi loay hoay định xuống giường thì nghe tiếng mở cửa lạch cạch. Cánh cửa gỗ mở ra, mẹ vừa cười âu yếm vừa bưng một bát cháo nóng nghi ngút khói. Tôi chăm chú ngước nhìn, chợt nhận ra quầng thâm quanh đôi mắt mẹ và vẻ mệt mỏi. Một đêm dài thức trắng, lo lắng và chăm sóc tôi nên mẹ đã tiều tụy đi trông thấy. Mái tóc đen thường ngày dường như đã điểm thêm vài sợi bạc. Chỉ có tình yêu thương của mẹ là vẹn nguyên như thế. Không một lời trách móc sự bướng bỉnh không nghe lời của tôi, mẹ bao dung ân cần tha thứ. Tôi dần khỏe lại, niềm vui cũng trở về bên mẹ. Tôi thấy cả bầu trời yêu thương và hạnh phúc từ ánh mắt long lanh, ấm áp của mẹ.
Trận ốm hôm ấy là kỉ niệm khó quên nhất tuổi thơ tôi. Lần đầu tiên, tôi chăm chú quan sát mẹ như vậy. Cũng kể từ đó, tôi biết nghe lời và ngoan ngoãn hơn để mẹ yên tâm. Tôi chợt nhận ra một chút vô ý ngang bướng của mình cũng có thể khiến mẹ lo lắng bất an. Để niềm vui mãi hiện diện trên khuôn mặt mẹ, ngoài việc cố gắng trở nên tốt đẹp hơn, bản thân cũng cần biết giữ gìn sức khỏe. Khi tôi ngã bệnh, tôi mệt mỏi, khó chịu, mẹ còn mệt mỏi và lo âu nhiều hơn.
Tình yêu thương của mẹ là vô cùng vô tận. Không chỉ khi ốm đau tình cảm ấy mới bộc lộ mà bất cứ thời điểm nào ta cũng có thể cảm nhận được tình yêu đó. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng, đẹp đẽ ở đời. Sống trong tình yêu thương ấy, tôi thầm nhủ yêu và hiểu mẹ nhiều hơn. Bởi lẽ, mẹ là món quà tuyệt vời nhất của con.
Bài viết số 6 lớp 6 đề 2 - Mẫu 2
Trong đời, ai mà không từng mắc phải những lỗi lầm nào đó khiến bố mẹ phải phiền lòng, tôi cũng vậy. Nhưng qua lỗi lầm đó, tôi đã nhận ra được một bài học thật đáng giá.
Hồi ấy, dù là con gái nhưng tôi lại rất nghịch ngợm. Năm lớp năm, tôi thường tham gia cùng các bạn con trai vào những trò nghịch phá. Một lần, chúng tôi rủ nhau trốn tiết học thể dục để ra ngoài cổng trường mua quà vặt. Nhưng không may, cả nhóm đã bị cô giáo bắt gặp. Cô đã yêu cầu chúng tôi nhanh chóng trở lại lớp. Cuối buổi hôm ấy có giờ sinh hoạt, cô giáo đã nghiêm túc phê bình chúng tôi trước cả lớp. Và cô cũng nói rằng sẽ đến gặp và trao đổi với phụ huynh. Khi đó, vì còn nhỏ nên tôi chỉ cảm thấy sợ hãi. Nhưng trong lòng không hề cảm thấy có lỗi.
Ngày hôm sau khi cô giáo đến nhà nói chuyện với mẹ xong và ra về. Mẹ đã gọi tôi đến bên và nhắc nhở. Chính vào lúc đó, tôi đã có những thái độ và lời nói không lễ phép với mẹ. Đến khi nhận được lá thư của bố viết cho tôi. Bố đã nghiêm khắc phê bình thái độ đó của tôi. Và kể lại những kỉ niệm khi tôi còn thơ ấu, mẹ đã phải thức suốt đêm để chăm sóc cho tôi ở bệnh viện khi tôi bị ốm. Bức thư của bố khiến tôi vô cùng xúc động và cảm thấy có lỗi. Chiều hôm ấy, khi mẹ đi làm về, tôi ngập ngừng chạy đến ôm lấy mẹ, xin lỗi mẹ. Nước mắt tôi cứ thế rơi lúc nào chẳng hay. Mẹ cũng khóc và an ủi tôi. Bố vừa đi làm về thấy hai mẹ con ôm nhau khóc thì cũng chạy đến ôm lấy chúng tôi.
Sau kỷ niệm lần đó, tôi dường như trưởng thành hơn. Tôi đã biết giúp đỡ bố mẹ những công việc vặt trong gia đình. Cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, chịu khó học tập hơn. Tôi cũng hiểu được rằng, cho dù có thế nào. Bố mẹ cũng luôn bao dung và yêu thương tôi vô điều kiện. Lỗi lầm dù có to lớn đến đâu, thì đối với bố mẹ cũng có thể tha thứ.
........
Bài viết số 6 lớp 6 đề 3
Bài viết số 6 lớp 6 đề 3 - Mẫu 1
Thời tiết hôm đó khá đẹp, nắng rất nhẹ nhàng, không gắt gỏng; gương mặt của cụ già cũng tươi tỉnh dù cá không cắn câu.
Khi mặt hồ yên lặng, không có chú cá nào bơi đến cụ lại thong thả vuốt chòm râu dài và trắng phau. Mái đầu của cụ cũng đã bạc trắng, thêm chòm râu trắng nữa nên cụ trông giống như một ông tiên hạ trần thế. Phong thái bình tĩnh và điềm đạm của cụ lúc câu cá khiến cho em liên tưởng đến bài thơ Thu điếu của Nguyễn Khuyến. Nhân vật trữ tình trong bài thơ này cũng có dáng câu cá rất tao nhã và bình thản như vậy.
Cụ già rất kiên trì khi câu cá, lúc nào có động tĩnh, cụ cũng kéo cần câu rất nhẹ nhàng và điềm tĩnh để không đánh thức lũ cá đang bơi lội ở dưới kia. Bàn tay cụ khéo léo, kéo từ từ cần câu. Và lúc cần câu ngoi lên mặt nước thì có một con cá đã cắn câu. Đó là một con cá rô phi to bằng bàn tay người lớn đã bị mắc vào chiếc cần câu sắc nhọn. Chú cá ngoe nguẩy bên này sang bên kia để thoát khỏi bàn tay của ông cụ. Nhưng cụ đã rất nhanh nhẹn và khéo léo để bỏ chú cá xấu số vào chiếc giỏ đang treo ở xe.
Vậy là cụ già đã có một bữa tối ngon lành với chú cá rô phi xấu số kia. Có thể chú cá sẽ được vào nồi nấu canh chua hoặc kho lên với nghệ. Nghĩ đến em đã thèm rồi.
Hình dáng cụ già câu cá hôm đó khiến em vui vui, cảm thấy cuộc đời này có nhiều điều thật bình yên nhưng đáng trân trọng.
Bài viết số 6 lớp 6 đề 3 - Mẫu 2
Nhân dịp kỷ niệm 100 năm ngày sinh Bác Hồ, ti vi thường xuyên chiếu những thước phim về các hoạt động của Bác. Bên cạnh những đoạn phim Bác làm việc, thăm hỏi chiến sĩ đồng bào, vui chơi cùng các cháu thiếu nhi, nhà đài còn chiếu một đoạn phim Bác ngồi trầm ngâm câu cá. Xem đoạn phim ấy ai không biết lại cứ ngỡ đó là một cụ già chốn thôn quê đang vui với thú vui câu cá nhàn tản.
Bác mặc một chiếc áo màu trắng nhạt, hòa với màu tóc Người, dáng điệu ung dung tự tại mà lại rất uy nghi. Tay cầm chiếc cần trúc, buông nhẹ xuống ao. Mắt lim dim như ngâm ngợi điều gì. Thỉnh thoảng, vài cơn gió hiu hiu thổi làm mặt nước gợn sóng khẽ lăn tăn. Thỉnh thoảng Bác quay sang uống vài ngụm trà xanh dân dã, trông rất mộc mạc, giản dị. Nhìn dáng Bác ngồi câu không hề thấy chút mệt mỏi, ưu tư. Ngắm Bác ung dung câu cá, nhiều người liên tưởng tới hình ảnh cụ già ngồi câu cá trong chùm thơ thu của Nguyễn Khuyến ngày xưa.
Tưởng rằng “Tựa gối ôm cần lâu chẳng được” vậy mà “Cá đâu đớp động dưới chân bèo”. Bác đã giật mạnh cần câu, một chú chép tráng ham mồi bay lên khỏi mặt nước, lấp loáng uốn lưng dưới nắng vàng. Bác Hồ nét mặt vui tươi hân hoan, cười khoan khoái.
Hình ảnh Bác Hồ – vị cha già dân tộc, mộc mạc, dung dị và rất đời thường ấy khiến biết bao thế hệ người dân Việt Nam xúc động nghẹn ngào. Hình ảnh đó sẽ còn lắng mãi trong trái tim mỗi con người Việt Nam và trong tâm trí em.
........
Bài viết số 6 lớp 6 đề 4
Bài viết số 6 lớp 6 đề 4 - Mẫu 1
Thể thao là sở thích của rất nhiều người trên thế giới. Có những hình ảnh thể thao đã tạo nên hiệu ứng mạnh mẽ trong toàn xã hội và để lại trong lòng người nhiều ấn tượng. Một lần tình cờ, em được nhìn thấy lực sĩ đang cử tạ và hình ảnh đó cho đến hôm nay vẫn in đậm trong ấn tượng của em.
Mỗi một mùa Olympic, SEA Games, đại hội thể thao... báo đài lại rầm rộ đưa tin những vận động viên xuất sắc. Tinh thần thể thao cũng lan tỏa khắp mọi nơi. Bố em rất thích thể thao nên thường xuyên cập nhật tin tức. Tình cờ, truyền hình có phát lại phần thi của một lực sĩ cử tạ. Đó là vận động viên của Việt Nam, tên là Thạch Kim Tuấn.
Hình ảnh đẩy tạ của Thạch Kim Tuấn đã thu hút sự chú ý của em. Trong không khí căng thẳng của cuộc thi, anh tự tin bước lên sàn thi đấu. Không giống như nhiều vận động viên cử tạ mà em thường thấy, nước da ánh màu rám nắng khỏe mạnh chứ không phải màu đồng lực lưỡng . Anh khá trẻ tuổi, khuôn mặt hiền lành, thân thiện mà đầy kiên nghị, quyết tâm. Bộ quần áo thi đầu ngắn tay, ôm chặt lấy thân hình tiêu chuẩn của lực sĩ với cơ bắp rắn chắc. Trên ngực áo trái gắn quốc kỳ Việt Nam cờ đỏ sao vàng rực rỡ. Hai cổ tay và hai đầu gối anh quấn những dải băng bảo hộ. Tiếng chuông báo hiệu phần thi bắt đầu, anh hít sâu một hơi, gương mặt tự tin và quyết tâm.
Giữa sàn thi đấu rộng lớn, hai cánh tay cơ bắp săn chắc của anh từ từ nâng tạ lên. Hai đầu lông mày trên khuôn mặt kéo lại gần nhau, những đường gân cũng nhanh chóng nổi lên trên vầng trán, môi anh mím chặt lại vì sức nặng gần ba trăm cân của tạ. Đôi chân vững vàng như trụ liền với mặt đất. Tất cả mọi người như nín thở dõi theo. Trái tim em cũng hồi hộp đến lạ. Anh vẫn bình tĩnh dùng hai tay hợp sức nâng tạ đến vai rồi từ từ chân trái đẩy về phía trước như tạo lấy nguồn sức mạnh lớn nhất, dứt khoát đẩy tạ lên cao. Lúc này, thân hình người lực sĩ đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng đẹp như một pho tượng đúc. Trong tư thế đứng, trông anh vững chãi như một tượng đài. Bộ ngực săn chắc, nở nang hơi ưỡn ra phía trước đầy khí phách. Cơ bắp hai cánh tay, hai vai và hai chân cùng cuồn cuộn nổi lên. Hai tay mạnh mẽ nâng tạ lớn dang rộng hình chữ V trên đỉnh đầu. Hình ảnh ấy khiến em liên tưởng tới hai chữ Việt Nam thân thương. Cả khán đài như vỡ òa trong niềm vui, tiếng vỗ tay giòn giã vang lên ăn mừng chiến thắng. Trên khuôn mặt anh, một nụ cười bừng sáng. Một lát sau, anh hôn lên một tiếng dứt khoát, quả tạ nặng nề được bỏ xuống, người lực sĩ bước lên, hít thở tự do. Hai tay vung lên hạ xuống nhịp nhàng.
Anh đã chiến thắng, vận động viên của Việt Nam đã mang về chiến thắng vinh quang cho Tổ quốc. Trong tiếng hò reo của khán giả, tiếng chúc mừng chiến thắng từ ban tổ chức, anh nghiêng mình chào lá cờ Tổ quốc và khoác lên người, chạy quanh sân đấu. Theo bước chạy của vận động viên trẻ, cờ đỏ sao vàng tung bay.
Tivi đã kết thúc chương trình phát lại mà hình ảnh người lực sĩ đang đẩy cử tạ vẫn hiện lên rõ nét trong tâm trí em. Chỉ vài phút ngắn ngủi thôi nhưng đó thật sự là hình ảnh đẹp đẽ, hình ảnh mang vẻ đẹp của tinh thần thể thao và niềm tự hào dân tộc.
Bài viết số 6 lớp 6 đề 4 - Mẫu 2
Thể thao nói chung đang ngày càng phát triển, Việt Nam chúng ta cũng tham gia rất nhiều đại hội thể thao trên thế giới mà trong đó phải kể đến đại hội thể thao SEA Games của khu vực Đông Nam Á. SEA Games được tổ chức hai năm một lần và gần đây nhất là SEA Games lần thứ chín được tổ chức tại Indonesia năm 2017. Tại đại hội lần này, Việt Nam chúng ta đã mang về rất nhiều huy chương vàng, trong đó có ba huy chương vàng của lực sĩ cử tạ Thạch Kim Tuấn. Hình ảnh của anh khi đang nâng tạ để mang về tấm huy chương vàng cho đội tuyển cử tạ Việt Nam khiến em không thể nào quên được.
SEA Games lần thứ chín với sự tham gia của đội tuyển Việt Nam được tiếp sóng trực tiếp trên sóng truyền hình Việt Nam và em đã được chứng kiến hình ảnh của lực sĩ Thạch Kim Tuấn khi anh đang nâng mức tạ một trăm năm mươi sáu kg. Lực sĩ Thạch Kim Tuấn xuất hiện trên màn ảnh là một vận động viên trẻ tuổi.Hình dáng anh không quá cao lớn như chúng ta thường thấy ở các vận động viên cử tạ.Thế nhưng ở anh lại nổi bật là những cơ bắp cuồn cuộn, thân hình rắn chắc và gương mặt ánh lên niềm tin của sự chiến thắng. Anh mặc trên mình một bộ quần áo bó sát cơ thể mang màu đỏ truyền thống của đội tuyển Việt Nam. Bộ quần áo ấy càng làm tăng thêm thân hình rất đẹp của anh. Vai rộng, ngực nở cùng làn da màu nâu bóng khỏe mạnh. Cổ tay và chân anh được quấn những mảnh băng màu đen. Khi ban tổ chức thông báo, anh bước lên sàn đấu với gương mặt nghiêm nghị, đầy tự tin. Khuôn mặt anh rất đẹp, với đường nét vuông vắn hình chữ điền.
Anh bước vào phần thi của mình hết sức bình tĩnh.Sau khi cúi chào khán giả, anh bước choãi chân, lấy cho mình tư thế vững chãi nhất để bước vào thi đấu.Anh bắt đầu cúi người xuống để nâng mức tạ của mình, em thấy đôi lông mày của anh nhíu lại gần nhau.Chắc hẳn mức tạ ấy phải nặng lắm, vậy mà anh vẫn cố gắng hết sức mình. Môi anh mím thật chặt và những đường gân trên cơ thể anh cơ hồ hiện lên một cách thật rõ ràng. Hai cánh tay anh nắm chắc thanh sắt với hai quả tạ hai bên, rồi dần dần đưa nó lên cao một cách chậm rãi. Đôi chân cùng cơ thể anh rung lên nhè nhẹ cùng với sức nặng của quả tạ. Đôi chân ấy vô cùng vững chắc để giữ cả cơ thể với quả tạ nặng nề. Anh đã đưa được quả tạ ấy lên qua đầu của mình bằng hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn. Sức nặng của tạ cộng với sự hồi hộp và niềm hi vọng của mình khiến cho gương mặt của anh đỏ rực lên.Thế nhưng ánh lên trong đó là sự chờ mong, sự kì vọng và niềm tin rằng anh sẽ là người thắng cuộc trong cuộc thi này.Sau vài ba giây ngắn ngủi, quả tạ được anh hạ xuống một cách dứt khoát và cương quyết.Tiếng còi kết thúc hiệp thi đấu vang lên trong niềm vỡ òa của các vận động viên, huấn luyện viên của tuyển Việt Nam.Ở quê nhà, em cùng mọi người cũng reo lên vui mừng, hạnh phúc trước màn hình tivi. Vận động viên Thạch Kim Tuấn cúi đầu và vẫy tay chào khán giả để lui vào trong khán đài. Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cùng nụ cười rạng rỡ của anh, em như thấy được niềm vui sướng, niềm hạnh phúc vô bờ của anh khi hoàn thành xong phần thi với kì vọng lớn của mình.
Kết thúc chương trình là khi lực sĩ Thạch Kim Tuấn bước ra và nhận huy chương cùng hoa của ban tổ chức. Nhìn gương mặt của anh, niềm vui của anh, em biết anh đã phải trải qua bao nhiêu vất vả để có được thành công này.Chắc hẳn, nền thể thao nước nhà, đặc biệt là bộ môn cử tạ sẽ còn phát triển hơn nữa vì có những con người chăm chỉ và biết nỗ lực như anh.
Bài viết số 6 lớp 6 đề 5
Bài viết số 6 lớp 6 đề 5 - Mẫu 1
Trong gia đình người tôi yêu mến nhất là chị gái. Chị gái chỉ ra đời trước tôi đúng năm phút nhưng sở thích và tính cách rất khác tôi.
Vì là chị em sinh đôi nên ngoại hình tôi và chị giống y chang nhau. Khuôn mặt bầu bĩnh, tròn trịa giống mẹ. Đôi mắt to, nâu nhạt ẩn dưới hàng lông mi dài cong vút. Cái miệng nhỏ xinh. Cái má phúng phính, thỉnh thoảng lại hồng lên trong nắng. Mái tóc hai chị em tôi đều đen và mượt. Nhưng trong khi tôi cắt tóc tém kiểu Mỹ Linh thì chị tôi lại để dài, buông nhẹ ra phía sau lưng, về hình dáng có lẽ tôi mập hơn chị khoảng một cân, còn chị lại cao hơn tôi khoảng 5 cm.
Đúng là “cha mẹ sinh con, trời sinh tính”. Là hai chị em sinh cùng một trứng nhưng tôi và chị có tính cách trái ngược nhau. Trong khi tôi nghịch ngợm, ưa mạo hiểm khám phá thì chị tôi lại hiền lành, dịu dàng và nhu mì. Tôi chỉ thực sự im lặng khi ngủ, còn chị thì nói rất ít, sống nội tâm. Bởi tôi quá khác chị - hay chị quá khác tôi - nên chúng tôi chưa bao giờ thân thiết như hai chị em đúng nghĩa. Tôi nghĩ chị không thích mình, không hiểu mình nên rất buồn. Càng buồn tôi lại càng quậy. Chị cứ thầm lặng đi sau dọn dẹp bãi chiến trường mà tôi bày ra, không hề mắng nhiếc tôi nửa lời.
Nhưng rồi một sự việc xảy ra đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ. Hồi đó tôi nằng nặc muốn tham gia câu lạc bộ bóng đá của trường nhưng bố mẹ tôi thì nhất quyết phản đối. Hai người muốn tôi học đàn, học hát như những bé gái khác, như chị tôi. Tôi rất buồn khóc suốt cả một đêm. Sáng hôm sau thức dậy, tôi thấy bên gối một mảnh giấy nhỏ màu hồng gập đôi. Bên trong ghi dòng chữ mực màu xanh nắn nót: “Chị thực sự ngưỡng mộ cách sống sôi nổi của em, đừng buồn nữa! Chị yêu em!”. Tôi thực sự ngạc nhiên và hạnh phúc khi đọc những dòng này. Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng chị đích thực là chị của tôi.
Sau này, chính chị đã cùng tôi thuyết phục bố mẹ để tôi được chơi đá bóng và tôi cũng không ngần ngại cùng chị học hát, học thêu.
Càng ngày tôi càng thấy khâm phục chị tôi và không còn nghĩ đến chuyện chị chỉ ra đời trước tôi năm phút. Tuy có nhiều điểm khác nhau nhưng tôi cũng rất muốn nói với người chị của mình là “em yêu chị !”.
Bài viết số 6 lớp 6 đề 5 - Mẫu 2
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”
Trong mỗi chúng ta, đều có một người thân yêu chiếm vị trí quan trọng nơi trái tim, là duy nhất, mãi mãi không thể thay thế đó chính là người mẹ. Người cho ta nhìn thấy ánh sáng mặt trời, người chịu bao đớn đau khó nhọc chín tháng mười ngày bao bọc chúng ta bằng tình yêu thương ấm áp. Và chính vì thứ tình cảm thiêng liêng mẫu tử không thể tách rời mà trong mắt tôi mẹ là người vĩ đại nhất.
Qua thời gian, giờ đây, mẹ tôi đã ngoài ba mươi tuổi nhưng trông mẹ vẫn còn rất trẻ. Mẹ không cao lắm, dáng người mẹ nhỏ nhắn, đầy đặn. Thời gian trôi qua, những gánh nặng vất vả của cuộc giống làm phai màu tóc mẹ. Đôi vai gầy ấy đã gánh vác biết bao điều để lo toan cho cuộc sống của chị em tôi. Khuôn mặt trái xoan của mẹ luôn tạo nên sự gần gũi, thân thiện. Bởi vậy, mọi người ai cũng yêu quý mẹ. Khuôn mặt của mẹ rất hài hòa. Ngay từ lần đầu gặp mặt, ba đã bị thu hút bởi đôi mắt long lanh như biết nói của mẹ. Với đôi lông mày rậm, mẹ thật cá tính, mạnh mẽ. Cùng với đó là đôi mắt to, đen láy như chứa bao điều tâm sự luôn nhìn đàn con với vẻ trìu mến, đầy yêu thương. Đôi môi dày, đỏ thắm lúc nào cũng cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, đều tăm tắp. Cũng không thể quên được đôi bàn tay đầy vết chai sạn; đã dạy cho tôi những nét chữ đầu tiên, dìu dắt tôi bước đầu trên đường đời.
Mẹ tôi tần tảo sớm hôm chăm lo cho tôi và gia đình nhỏ, mỗi khi đi làm về dù rất mệt nhưng mẹ vẫn phải nấu cơm. Nhìn mẹ thật khổ nhưng tôi cũng chỉ có thể giúp mẹ những việc nhỏ. Hình ảnh của mẹ mỗi khi làm việc lúc nào cũng in sâu trong tâm trí tôi. Vì mẹ tôi là thợ may, nên để kiếm thêm thu nhập, mỗi tối mẹ thường nhận thêm công việc sửa chữa quần áo. Từ ánh đèn hắt ra, mẹ tôi ngồi đó, tay đưa chỉ, tiếng bàn đạp từ máy khâu vang lên nhịp nhàng đều đều trong đêm vắng. Mỗi lần nhìn cảnh tượng đó tôi càng thương mẹ hơn, lòng thầm tự hứa với mẹ, con sẽ trở thành đứa con ngoan trò giỏi để không phụ công ơn của mẹ.
Nghĩ về mẹ, là nhớ về tình yêu thương ấm áp bao la như biển Thái Bình. Trong đầu tôi vẫn ngân vang câu thơ ngày nào:
“Dù con lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con”
........
Mời các bạn tham khảo tài liệu chi tiết tại file tải dưới đây.